Chương 6.3: Vô tình bị ôm lấy (lần gặp gỡ đặc biệt đầu tiên)

Âm thanh sắc bén của đồng hồ báo giờ đã cắt ngang qua khung cảnh kiều diễm. Cô đột ngột mở choàng mắt ra, giãy giụa trong lòng anh để cố gắng đứng dậy khỏi vòng tay anh, trong lúc ấy vô tình quệt vào cằm của anh một cái.

“Á, thực xin lỗi!” Cô hoảng hốt rối loạn tựa như kẻ trộm bị người ta phát hiện, Châu Việt cũng bị cú va chạm này làm cho tỉnh táo lại, dùng lòng bàn tay xoa xoa chỗ đau của chính mình, nở một nụ cười bất lực: “Không sao, không có vấn đề gì.”

Cô lại im lặng, đứng yên tại chỗ với khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng. Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, một bộ dạng trông như lã chã sắp khóc. Châu Việt không nhịn được mà hơi nhíu mày, vừa muốn tìm vài câu an ủi cô, thế nhưng lại bị cắt đứt.

"Anh Chu! Anh thực sự là… Rất, rất rất rất bá đạo đó!" Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt tràn đầy ánh sáng sùng bái: "Thực sự là lợi hại quá quá quá quá đi mất thôi! Anh quả thực đúng là một tay chuyên nghiệp đó!! Từ trước đến giờ tôi còn chưa thể có được một cái ôm nào cùng với nam giới đâu đó! "

Hoá ra là cô muốn nói lời này, Châu Việt cười đến ngây người: “Cô Dung, cái này cũng không được tính là ôm đâu.” Anh ngồi ở trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, tựa như là đang nói điều gì đó không thể để cho người ta nghe thấy đươc vậy: "Lần sau khi cô đến, tôi sẽ dạy cho cô thế nào mới là ôm".

Dung Duyệt gật đầu như gà con mổ thóc, chắp tay hình chữ thập cúi người tiễn Châu Việt ra khỏi phòng mát xa, đi vào phòng tắm vòi sen mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Oa, quả thật không hổ là dân chuyên nghiệp đúng không? Đã cung cấp cho cô những gì cô thực sự cần.

Dung Duyệt cởi chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất và chiếc áo choàng dùng một lần đã ẩm ướt ra, bỏ vào bên trong thùng rác rỗng.

Nếu tự mặc nội y, e rằng dọc trên đường về nói chung là sẽ rất khó chịu.

Cô biết mình cực kỳ dễ ẩm ướt, có lẽ cô chưa từng thực sự nếm trải kɧoáı ©ảʍ chân chính của tìиɧ ɖu͙© nên đặc biệt nhạy cảm. Cô sợ hãi sự đυ.ng chạm với nam giới nhưng cũng khao khát được đàn ông đυ.ng chạm vào mình. Nói không chừng, có lẽ cô thật sự là dâʍ đãиɠ đấy. Cô trong lòng trầm xuống, sau đó lập tức tự mình khai thông tư tưởng cho chính mình: dâʍ đãиɠ thì sao chứ, nói cho cùng nếu không phải là dâʍ đãиɠ, thì cũng sẽ không phải đến loại cửa tiệm như thế này đâu.

Cô cất bước đi vào trong phòng tắm, khóa trái cửa lại thật kỹ, bắt đầu rửa sạch mồ hôi trên người mình và dấu vết của tìиɧ ɖu͙© giữa hai chân.