Chương 5

Cha mẹ Mạnh đã phụ cô thu dọn đồ đạc, sau đó đi ngủ trước.

Họ phải mở cửa tiệm và nhập hàng vào ngày hôm sau, cho nên buổi sẽ ngủ sớm.

Trước khi lên lầu, hai người còn nhấn mạnh với Mạnh Hiểu Ni: “Ăn lẩu xong nhớ rửa nồi, nếu không Chi Chi sẽ đến thăm đấy.”

Chi Chi là một con chuột.

Cũng không biết thói quen của hai người này từ đâu mà ra, họ cho rằng nói chuyện về chuột vào ban đêm chắc chắn sẽ thu hút lũ chuột nên luôn dùng “Chi Chi” để thay thế.

Mạnh Hiểu Ni gật đầu.

Ăn xong thì dọn rác, chà rửa sạch sẽ rồi cất nồi.

Say khi ăn lẩu, Mạnh Hiểu Ni định bụng sẽ quay lại phòng của mình.

Đợi rửa mặt xong đã là chạng vạng tối, cô lập tức chui vào trong chăn.

Tuy mẹ Mạnh nói bận rộn đến mức quên mất việc cô sẽ trở về vào lúc nào, nhưng thực ra ngày nào bà cũng nghĩ đến. Chăn có mùi thơm như vừa được phơi nắng, còn có cả hơi ấm, chắc là đã phơi nắng hai ngày rồi.

Mạnh Hiểu Ni khẽ thở nhẹ một hơi, không mất bao lâu đã ngủ thϊếp đi.

Đêm khuya yên tĩnh, trăng cao gió lớn.

Vừa lúc ý thức của Mạnh Hiểu Ni dần mơ hồ.

"Loảng xoảng——"

Mạnh Hiểu Ni chợt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen như mực, yên lặng lắng nghe tiếng động.

"Keng--"

Dưới lầu có âm thanh!

Mạnh Hiểu Ni tự hỏi: Người ở dưới lầu là cha hay mẹ cô đây? Hoặc cũng có thể là, có kẻ trộm!

Nhưng chắc chắn không thể nào là quỷ được.

Bởi vì Mạnh Hiểu Ni đã nhìn thấy nhiều hồn ma, cô nhận ra rằng ma không xuất hiện nhiều lắm, hầu hết bọn họ cũng đều không thể chạm vào người. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ linh hồn xấu xa nào trong tiểu thuyết.

Cũng không biết do may mắn hay gì nữa. Dù sao cô cũng chưa từng thấy qua loại ác linh có thể chạm vào thực thể và gϊếŧ người.

Đã có quỷ thì đương nhiên sẽ có cả đạo sĩ, nếu là ác quỷ thì đã sớm bị trừng trị.

Mạnh Hiểu Ni sợ nhất là ăn trộm.

Trong nhà có ba người, ngoại trừ hai người già thì chỉ có cô.

“Bịch—” Âm thanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mạnh Hiểu Ni sờ vào đầu giường, cầm điện thoại di động lên, mở dãy số tin nhắn dùng để báo cảnh sát của Phong Đô ra, 12110 cộng với ba chữ số cuối của mã vùng. Cuối cùng là thêm địa chỉ nhà, còn nói thêm rằng cô đang trốn trong phòng, nghi ngờ có một tên trộm.

Chỉ cần nhấn vào là có thể gửi đi.

Cô hít một hơi thật sâu rồi bước xuống giường.

Các phòng trên lầu rất nhỏ, về cơ bản chúng khá gần nhau.

Mạnh Hiểu Ni bước đi nhẹ nhàng, mở cửa phòng mình ra, nhìn vào phòng của cha mẹ cô ở đối diện.

Từ khe hở dưới cửa phòng có thể nhìn thấy bên trong có bật đèn hay không. Trước đây mẹ Mạnh luôn dựa vào cách này để bắt quả tang cô ngủ muộn.

Trái tim của Mạnh Hiểu Ni siết chặt lại khi nhìn thấy cửa phòng bố mẹ ở đối diện tối om.

Ở tầng dưới không có bất kỳ ai trong số ba người họ!

Thực sự có tiếng ồn ở tầng dưới.

Mạnh Hiểu Ni hiểu rõ cha mẹ Mạnh sống rất vệ sinh. Họ sợ ăn phải cái gì khiến mình cảm thấy khó chịu nên cách một khoảng thời gian sẽ khử trùng tiêu độc một lần, kiểm tra xem có con chuột nào hay không.

Gọi là quán ruồi nhặng thế thôi, chứ cô sống ở quán này đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy nhiều ruồi chứ đừng nói đến chuột.

Có tiếng va chạm nhẹ nối tiếp nhau nhưng bố mẹ Mạnh hoàn toàn không nghe thấy, họ cũng không bật đèn hay mở cửa.

Mạnh Hiểu Ni lui về phòng khóa cửa lại, trực tiếp gửi tin nhắn đi ngay.

Không lâu sau, điện thoại của cô rung lên.

Cô nhìn thấy tin nhắn liền nói: [Đã nhận được, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay!]

Mạnh Hiểu Ni ngồi yên trên giường, bình tĩnh chờ đợi với vẻ mặt nghiêm nghị.

Chỉ 10 phút sau, bên ngoài đã có tiếng xe cộ chạy tới.

Có tiếng gõ cửa cuốn ở tầng dưới: "Có ai không?"

Đột nhiên âm thanh dưới lầu ngừng lại.

Cửa sổ của Mạnh Hiểu Ni không ở bên đó, vì vậy trong lúc nhất thời cô không thể nhìn thấy những người ở dười lầu, cũng không biết làm thế nào để liên lạc với cảnh sát ở tầng dưới. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, bàn tay có chút run rẩy.

Điện thoại lại rung lên.

[Xin hỏi hiện tại mọi người có an toàn không? Có thể liên lạc bằng tin nhắn hay không?]

Bàn tay đang run của Mạnh Hiểu Ni ấn trả lời: [An toàn, chúng tôi có thể liên lạc.]

Cô chia ra thành nhiều tin ngắn, nhanh chóng trả lời: [Âm thanh ở tầng dưới đã dừng lại.], [Có ba người trên lầu, bao gồm tôi và cha mẹ tôi.], [Vừa rồi bố mẹ tôi không thức dậy. Họ sẽ tắt điện thoại vào ban đêm.]

[Bây giờ chúng tôi bước thẳng vào. Khóa sẽ bung ra, không cần phải sợ.]

Mạnh Hiểu Ni: "Vâng."

Có tiếng ồn ở cầu thang! Lên lầu rồi!

Mạnh Hiểu Ni chợt nhìn về phía cửa, sau đó cúi đầu, tốc độ tay trở nên nhanh hơn: "Lên lầu rồi!"

Ngay khi cảnh sát ở tầng dưới nhận được tin báo, họ nhanh chóng phá khóa.

"Rầm--"

Đó là âm thanh của cửa cuốn được mở ra trực tiếp.

Tại thời điểm này, Mạnh Hiểu Ni hoàn tòan không nghĩ ra tên trộm vào đây bằng cách nào. Cô đã nín thở rồi, điều duy nhất cô cảm thấy biết ơn là: Cô đã trở lại, không để cha mẹ phải một mình đối mặt với tên côn đồ này.

"Cạch cạch cạch-"

Có tiếng gõ cửa kỳ lạ.

Da đầu của Mạnh Hiểu Ni tê dại.

Lúc này cảnh sát dưới lầu đang xông vào, rất nhanh đã có người tìm được cầu thang, lập tức gọi đồng nghiệp cùng nhau lên lầu.

Mạnh Hiểu Ni nhìn xung quanh, nhanh chóng cầm đèn bàn của mình lên.

Chiếc đèn bàn đó được mua khi cô ấy học cấp 3. Mẹ Mạnh nghĩ rằng đèn to sẽ tốt hơn nên đã kéo cô đi mua một chiếc đèn bàn vừa dài vừa lớn.

Vừa đúng lúc hôm nay dùng để phòng thân.

“Bịch bịch bịch”, lại có người đi lên lầu: "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"