“Không ngủ được à?”
Hermione từ lầu hai Trang trại Hang sóc đi xuống hỏi Roseline.
Cô quay đầu, hơi kinh ngạc: “Hermione.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bà Weasley rất nhiệt tình giữ Roseline và George lại, nhưng dù sao bà cũng không rõ quan hệ giữa Roseline và George đã đến mức nào nên chỉ đành để cô ở phòng cũ của Ginny thôi.
Tối hôm nay, Hermione và Ron, Fleur và Bill, thêm cả Roseline và George, đều ngủ lại Trang trại Hang sóc.
“Có hơi không quen thôi, hít thở không khí vậy.” Roseline nói.
Trong lòng cô chua xót, cứ ở một mình trong phòng là thấy muốn khóc, nhưng lại ghét việc bản thân muốn khóc nên mới ra đây ngây người.
“Trông cô không ổn lắm.” Hermione tốt bụng đến cạnh cô, “Có muốn tâm sự với tôi chút không.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nếu là bác sĩ Su thì chắc đã lễ phép nói ‘không cần, cảm ơn’, nhưng là Roseline của tối nay, thì bằng lòng mở rộng trái tim với Hermione.
“Vài năm trước mẹ tôi qua đời ngoài ý muốn.” Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thản, “Thế nên hôm nay gặp bà Weasley khiến tôi cảm thấy, rất lâu rồi không có cảm giác được che chở thế này.”
Cô mặc váy ngủ dài màu trắng, tóc suôn mượt hất ra sau lưng. Bỏ lớp son phấn ngày thường, tháo trang sức xuống lại có vẻ giản dị gần gũi hơn bình thường.
“Tôi rất tiếc…” Hermione đặt tay lên tay cô, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi vì nhắc đến chuyện khiến cô đau lòng.”
“Qua hết rồi, không sao đâu.” Roseline đặt tay lên cửa sổ, không giãy ra, “Chỉ là lần nào nhớ tới cũng thấy khổ sở thôi.”
Cô không thể không thừa nhận, cô luyến tiếc bàn tay ấm áp của bà Weasley, hoặc ông Weasley dí dỏm đối xử bình đẳng với Muggle, thậm chí là Trang trại Hang sóc xiêu xiêu vẹo vẹo lại tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Cho dù là người nhà, hay là anh chị em hoặc cái gì khác, đều đã quá xa lạ trong thế giới của Roseline.
Từ nhà này, chính là thứ trái tim Roseline hướng tới.
“Cô và George?” Hermione tò mò hỏi, “Biết nhau lâu chưa?”
“Cũng không tính lâu đâu.” Thậm chí có khi còn không được tính là bạn nữa kìa.
Hermione không nghĩ nhiều: “George là người rất tốt, hai người bên nhau sẽ rất hạnh phúc cho xem.”
“Tôi biết.” Roseline mỉm cười đứng dậy, trong mắt mang theo nét dịu dàng chính cô cũng không phát hiện, “Anh ấy đúng là… đúng là người rất tuyệt.”
Bọn họ lại nói chuyện phiếm thêm một lúc, hai người đều là người chín chắc, nói qua nói lại xem như cũng hợp ý.
Cuối cùng Hermione buồn ngủ trước nên nói tạm biệt Roseline rồi về phòng ngủ.
Roseline là người đã quen ngủ muộn, cô đứng đó thêm một lúc mới quay lại phòng.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---