Chương 5: Váy thêu hoa đào(3)
Đã đến gần trung thu, ngày Quy Đào xuất giá càng lúc càng gần. Nhiều lần Giang Vãn Chi lặng lẽ nghe ngóng chuyện tiệm đồ cổ Vô Danh từ người trong cung, đến cả Quy Đào cũng biết chuyện này.
Giang Vãn Chi khóc không ra nước mắt, Quy Đào không biết, vậy đây là báo ứng khi không chăm chỉ học tập, không chăm chỉ xem sách của ông nội sao? Giang Vãn Chi cố sức học tập các loại lễ nghi, không biết khi nào mới kết thúc.
Thật vất vả mới đến thời gian trước khi xuất giá, Quy Đào thấy Giang Vãn Chi dựa vào bàn ủ rũ, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
"A Phù, theo ta gả đi Tức quốc, trong lòng muội không vui sao?" Giang Vãn Chi ngẩn người, ngồi thẳng lên: "Sao tỷ tỷ lại nói thế?"
Quy Đào hiền lành nhìn nàng, mặc dù Giang Vãn Chi mệt như quả cầu da xì hơi lại chân thành nói: "Muội không cảm thấy không vui."
Cô cô hầu hạ Giang Vãn Chi vội nói: "Ý của công chúa chúng ta là có thể cùng công chưa xuất giá đến Tức quốc là phúc phận của công chúa chúng ta."
Quy Đào nhíu mày nhìn vị cô cô kia, Tú Nhi lập tức nói: "Đào công chúa nói chuyện ngươi xen vào làm gì?"
Quy Đào nhìn Tú Nhi: "Ta muốn nghe A Phù nói thật."
Dứt lời, Quy Đào mỉm cười nhìn Giang Vãn Chi: "Muội nói một câu thật lòng với ta, muội vui không?"
Bỗng nhiên Giang Vãn Chi cảm thấy nặng nề mà nói: "Đào tỷ tỷ, muội không cảm thấy không vui, cũng không cảm thấy vui. Công chúa hòa thân chẳng phải là số mệnh của chúng ta sao? Nếu trời cao đã sắp xếp thì nghe theo là được."
Nói xong, Giang Vãn Chi thầm mắng mình: Mày đầu óc cá vàng à, bây giờ còn không lớn hơn Quy Đào nữa, công chúa mười ba mười bốn tuổi có thể nói ra lời này sao?"
Giang Vãn Chi thử nhìn Quy Đào, Quy Đào không để ý, trái lại kéo tay nàng trấn an nói: "Đây là Hứa Cơ phu nhân dạy muội à."
Giang Vãn Chi ngẩn người, nàng ấy lại nghĩ như thế. Huệ cô cô thấy hồi lâu Hứa Vinh Cẩm không trả lời, đi lên phía trước nói: "Là phu nhân dạy."
Quy Đào nhíu mày: "Huệ cô cô đi ra ngoài hầu hạ đi!"
Huệ cô cô vội quỳ xuống: "Đào công chúa thứ tội, nô tỳ không phải cố ý."
Quy Đào nhìn bà với vẻ khó hiểu: "Ta có nói ngươi làm sai chuyện gì sao?" Huệ cô cô không dám trả lời, Quy Đào thở dài nói: "Ta là đích công chúa, chỉ muốn nghe một câu nói thật mà thôi."
Giang Vãn Chi nhìn dáng vẻ sợ hãi của Huệ cô cô, trong lòng bất đắc dĩ: Suy đoán tâm ý của chủ tử đúng là khiến người ta nhức đầu.
Nàng nghĩ tốt xấu gì Huệ cô cô cũng là nha hoàn của thân thể này, nàng nói: "Đào tỷ tỷ, tỷ đừng trách Huệ cô cô, thật ra ở trong cung không được nghe bao nhiêu lời nói thật."
Giang Vãn Chi nói xong ngượng ngùng gãi đầu, quả nhiên trong phim cung đấu thấy nhiều cũng không dám nói. Quy Đào tán thành khẽ gật đầu: "A Phù nói đúng, mặc dù ta là đích công chúa, nhưng lời nghe từ nhỏ chưa chắc là thật."
Giang Vãn Chi hùa theo khẽ gật đầu.
Thái Bình hầu hạ bên người Trang hậu đến thúc giục: "Hai vị công chúa nên ngủ đi, ngày mai phải xuất giá, hai vị công chúa phải chuẩn bị thật tốt."
Giang Vãn Chi đứng dậy hành lễ, đi về điện của mình. Huệ cô cô đi đến gần: "Công chúa, sao đột nhiên hôm nay lại nói những lời này, ngộ nhỡ Đào công chúa trách tội thì phải làm sao?"
Giang Vãn Chi định nhíu mày nói với bà: Lời ta nói là thật, không hề thấy Quy Đào tức giận! Song, khi thấy ánh mắt nghiêm túc lại mang theo vẻ trách cứ của Huệ cô cô, nàng đầu hàng.
"Đây là lời nữ quan dạy, ta lặp lại một lần có gì mà không ổn?"
Huệ cô cô tỏ vẻ kinh ngạc: "Nữ quan dạy?"
Giang Vãn Chi gật đầu.
Huệ cô cô lập tức nhìn về phía cung điện của Quy Đào bái một cái: "Xin Đào công chúa thứ tội."
Lúc này Giang Vãn Chi đã mệt mỏi, nhân tiện nói: "Cô cô đi nghỉ ngơi sớm đi!" Huệ cô cô giúp Giang Vãn Chi rửa mặt, hầu hạ nàng ngủ.
Giang Vãn Chi không ngủ, nàng không nghĩ ra thứ gì mới là manh mối trong chuyện xưa của Quy Đào.
Trong rương kia chưa cái gì nàng không biết, đến nơi này phải làm sao trở về nàng cũng không biết. Giang Vãn Chi thở dài một hơi, mím môi mắng: "Đây là kết quả khi không chăm chỉ đọc sách."
Nàng nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, Huệ cô cô đã kéo nàng dậy, bắt đầu thay quần áo trang điểm.
Mặc dù là thϊếp nữ xuất giá nhưng địch y vẫn nặng, dù sao nữ tử đời này chỉ gả một lần như thế.
Giày vò một phen đến khi trời sáng rõ, Giang Vãn Chi theo Quy Đào đi đến cung của Trang hậu bái biệt bà. Sau khi xem bói thì lên đường rời Trần vương cung. Đối với những chuyện vụn vặt trong lịch sử Giang Vãn Chi không hiểu rõ lắm, ngay cả Quy Đào cũng là lần đầu tiên nàng nghe.
Sau khi rời khỏi Trần vương cung, nơi đầu tiên đi ngang qua khi đi Tức quốc chính là Thái quốc.
"Đào công chúa, đi thêm một quãng đường đó là Thái quốc." Quy Đào nhìn xa xa, ở phía xa ranh giới màu đen trời đất chạm vào nhau đó là biên giới Thái quốc.
Nàng quay đầu nhìn Giang Vãn Chi đang buồn chán, cười nói: "A Phù, phía trước là Thái quốc."
Giang Vãn Chi ngước mắt nhìn xung quanh, mờ mịt hỏi: "Thái quốc?"
Huệ cô cô lo lắng đẩy đẩy Giang Vãn Chi, lúc này nàng mới hoàn hồn lại, hỏi: "Tỷ tỷ, Thái quốc là nơi thế nào?"
Huệ cô cô khẽ nhắc nhở: "Mai công chúa đến Thái quốc, là quốc quân phu nhân Thái quốc." Giang Vãn Chi gật đầu, nhìn thấy Quy Đào mỉm cười nhìn nàng thì ngượng ngùng cúi đầu. Huệ cô cô lại hít một hơi khí lạnh.
Quy Đào nói: "Mai tỷ tỷ là người kiêu ngạo, muội không biết tình hình cũng là chuyện bình thường." Giang Vãn Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Đoàn người của Quy Đào đến Thái quốc gửi bái thϊếp trước, Quy Mai đang nằm trong điện, một nha hoàn vội chạy đến: "Phu nhân."
Quy Mai mở mắt ra: "Chuyện gì mà kinh ngạc như thế?"
Nha đầu kia quỳ xuống cúi người nói: "Trần quốc đưa thϊếp mời đến."
Quy Mai không quan tâm: "Chỉ là thϊếp mời thôi, cái này có là gì chứ?"
Nha đầu kia cười đắc ý nói: "Phu nhân, đây là thϊếp mời của Đào công chúa khi xuất giá đi ngang qua Thái quốc chúng ta."
Bỗng nhiên Quy Mai ngồi dậy: "Quy Đào xuất giá rồi sao?" Nàng ta cong môi vội đứng dậy: "Thay quần áo cho ta, đi xem thϊếp mời này."
Giờ phút này, Thái hầu đang ở trong điện sáo trúc êm tai, Quy Mai chưa đi đến đã nghe tiến. Nàng nhíu mày, nô ɭệ ở một bên đi lên nói: "Phu nhân muốn gặp quốc quân sao?"
Quy Mai không muốn nhiều lời với y nên nói: "Đã biết vì sao ta đến còn không cho ta vào?"
Nô ɭệ kia cười nói: "Phu nhân nói đúng, chỉ là bây giờ quốc quân đang vì một chuyện mà phiền não, chuyện này chỉ có phu nhân mới giải quyết được. Cho nên nô tài phải xin phu nhân dừng bước."
Quy Mai lạnh lùng nhìn qua: "Mở cửa đi!" Quy Mai đi vào trong phòng, bên môi cong lên nụ cười ung dung: "Có chuyện gì khiến quốc quân lo lắng như thế?"