Giang Vãn Chi ngồi trên xe ngựa, cúi thấp đầu không dám nói gì, thậm chí không dám thở mạnh. Vương An thấy cô vẫn nắm chặt vạt áo của mình, đột nhiên ho khan một tiếng: "Cô nương đang sợ sao?"
Bỗng nhiên Giang Vãn Chi ngẩng đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Vương An thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô đột nhiên bật cười: "Nàng là cô nương đặc biệt nhất trong những cô nương ta đã gặp."
Giang Vãn Chi vẫn ngơ ngác, trước đó là ngẩn người, nhưng bây giờ nhìn Vương An cười lại sững sờ. Trong trí nhớ của cô, ngay cả Thi Việt cũng chưa từng cười với cô như thế.
"Vương An công tử, ngài cười lên thật tuấn tú." Đột nhiên Giang Vãn Chi nói một câu mê trai làm cho Vương An không nhịn được, hắn rủ mắt ho khan mấy tiếng: "Đây là lần đầu tiên có người nói với ta như thế."
Thời gian dần trôi qua, Giang Vãn Chi càng suồng sã, cô chống cằm nhìn Vương An: "Vì như thế nên ta rất đặc biệt sao?"
Vẻ mặt Vương An dần bình tĩnh lại, hắn lắc đầu nói: "Những nữ tử ta từng gặp, không ai muốn vào phủ hầu hạ như cô nương cả. Bọn họ muốn được ta ưu ái, vì thế ta mới thường xuyên đối xử lạnh lùng với mọi người."
Giang Vãn Chi chăm chú nghe, cười ngốc nghếch: "Vậy vì sao công tử biết ta khác với bọn họ?"
Vương An nhìn vào mắt cô, dịu dàng nói: "Khi tướng sĩ nơi đó để lộ thân phận của ta, nếu là những nữ tử khác sẽ khóc lóc dập đầu nói "Đa tạ ân cứu mạng của công tử, đại ân đại đức của công tử dân nữ không thể báo đáp, nguyện theo công tử vào phủ làm tỳ nữ, xin công tử thành toàn". Nhưng nàng không khóc không ầm ĩ, ngoại trừ ngày đầu kinh ngạc, sau đó vô cùng bình tĩnh."
"Bảy người trong phòng kia đã chết." Giang Vãn Chi thản nhiên nói: "Ta chỉ biết công tử có thể cứu ta, dẫn ta ra khỏi chỗ đó, nên ta không sợ hãi nữa."
Vương An chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia có vẻ khó xử lại kinh ngạc.
Giang Vãn Chi thấy thế đột nhiên bật cười: "Ta không phải nữ tử mà công tử nhắc đến, nhưng công tử là người không cần nữ tử sao?"
Vương An nhíu mày: "Ta không thích bọn họ."
Giang Vãn Chi cố ý "À" một tiếng thật dài, con ngươi của Vương An hơi co rụt lại: "Ta không có ý đó."
Cô liếc mắt nhìn một bên, ung dung như không có việc gì mà nói: "Ta biết."
Vương An hơi giơ tay lên, đột nhiên đổi chủ đề: "Nàng muốn đồ vật gì?"
Đột nhiên ánh mắt Giang Vãn Chi sáng lên: "Ngài muốn tặng đồ cho ta à?"
Vương An khẽ gật đầu: "Ta làm chủ đưa nàng đến phòng của Yến Nhi, thấy nàng và Yến Nhi cũng hợp nhau. Mặc dù ta và Yến Nhi thân thiết nhưng thời gian ta đi thăm Yến Nhi càng lúc càng its, cho nên tặng vật gì cũng xem như đáp tạ thôi."
Giang Vãn Chi gật đầu không nói gì, trong xe ngựa yên tĩnh một lúc.
Ánh mắt Vương An mờ mịt, nói: "Có đồ gì nàng thích không?"
Giang Vãn Chi suy tư một lát, đột nhiên vỗ tay nói: "Ta đã từng thấy một chiếc ngọc bội."
Vương An ngồi thẳng lên nghe cô miêu tả: "Nó là hình dẹp, ở giữa điêu khắc châu ngọc, hai mặt có đầu đuôi cá dính liền, giữa hai con cá điêu khắc một đóa hoa sen vô cùng xinh đẹp."
Vương An nghe xong vội nói: "Vương Tiềm, đi phường ngọc."
Giang Vãn Chi ngẩn người, Vương An vội nói: "Đồ ngọc ở phường ngọc vô cùng tinh xảo, chắc hẳn có thứ nàng cần đến."
Giang Vãn Chi gật đầu, nhưng trong lòng nặng nề: Ngọc bội kia là thứ lúc trước anh Thi Việt đưa cho cô!
Tuy ngọc phường có nhiều món đồ ngọc nhưng không có loại Giang Vãn Chi nói. Vương An nói: "Xem dáng vẻ nàng có vẻ rất thích thứ đó, qua mấy hôm ta cho người đi hỏi."
Giang Vãn Chi cúi đầu, Vương An thấy cô hào hứng nói tiếp: "Ngoại trừ món đồ ngọc kia nàng còn muốn mua gì không?"
Cô nhìn trên chợ, mua vài cuộn lụa và trâm cài tóc.
Vương An cười nói: "Những thứ này trong phủ đều có, không dùng được à."
Cô mím môi nói: "Những thứ này mua cho Yến Nhi."
Vương An bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi hồi phủ, sắc mặt của Vương An trở nên lạnh nhạt, không nói gì với cô đã vội vã về phòng mình.
"Vương Tiềm, ngươi đưa cái này đến ngọc phường đi, bảo bọn họ làm một cái như thế." Vương An vẽ xong bản thảo ngọc bội đưa cho Vương Tiềm.
Vương Tiềm không nhận lấy, trái lại quỳ xuống: "Công tử, như thế không ổn."
Vương An không để ý: "Nếu muốn tặng nàng, không có thì ta đành phải vẽ một bức."
Vương Tiềm nhíu mày nghiêm túc nói: "Công tử, tâm tư của ngài đối với nữ tử này đã vượt qua tôn ti."
Vương An thả tay xuống, nặng nề nói: "Ta biết."
Vương Tiềm khó hiểu nói: "Công tử đã biết vì sao còn muốn phạm vào?"
Vương An hơi tức giận: "Vương Tiềm, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!"
Vương Tiềm gật đầu: "Công tử, ngài đừng quên, người ngài cưới không thể là Giang cô nương, ngài như thế chỉ hại nàng ấy."
Thời gian trôi qua, cơn giận của Vương An dần lắng lại, tinh thần hắn sa sút, sau đó thở dài một tiếng: "Vương Tiềm, ta đối với nàng không có tâm tư kia."
Vương Tiềm vẫn không hiểu: "Nhưng sao công tử phải làm thế?"
Đột nhiên Vương An nở nụ cười: "Đôi mắt của nàng rất trong sáng, rất thu hút người khác."
Vương Tiềm ho khan hai tiếng, Vương An mới hồi phục tinh thần lại phát hiện mình thất thố. Hắn giơ tay lên: "Cầm nó đi ngọc phường đi!"
Vương Tiềm lĩnh mệnh lui ra ngoài.
"Phu nhân, Tam công tử dẫn theo một nha đầu xuất phủ, bây giờ đã trở về."
Vương phu nhân đang niệm kinh phật, tay xoay phật châu dừng lại: "Nha đầu? Trong phủ đa phần là ma ma và nô tỳ đã thành thân hầu hạ. Nha đầu này từ đâu tới?"
Vương ma ma ở một bên khẽ nói: "Lần trước khi Tam công tử giải cứu nạn dân đã dẫn về, mấy hôm trước còn ở thiện phòng. Bây giờ nàng ta bị điều đến phòng của đại tiểu thư."
Vương phu nhân đứng dậy cau mày nói: "Vừa nhìn đã biết nàng ta dùng thủ đoạn quyến rũ An Nhi dẫn nàng ta về, lại tiếp cận Yến Nhi, nha đầu này thật đáng chết."
Vương ma ma lo lắng nói: "Sang năm, đại tiểu thư phải đi tuyển tú, có lẽ nha đầu này đang giữ lại đường lui cho mình."
Con ngươi của Vương phu nhân co rụt lại: "Đây là lúc lo việc hôn nhân cho An Nhi."
Ánh mắt Vương ma ma sáng lên: "Phu nhân, chẳng phải năm ngoái người gặp cháu gái của thái sư Khổng Quang sao? Khổng tiểu thư này duyên dáng động lòng người, xứng với Tam công tử có một không hai."
Vương phu nhân tươi cười: "Rất tốt, xưa nay đại nhân và Khổng đại nhân có quan hệ tốt, chờ đại nhân trở về ta sẽ nói với đại nhân."
Đột nhiên Vương phu nhân lại nói: "Giờ phút này còn sớm."
Vương ma ma ngẩn người: "Phu nhân nói thế có ý gì?"
Vương phu nhân biết rõ cho dù thế nào thì vị trí hoàng hậu cũng thuộc về nữ nhi của bà, Vương Yến. Sắc phong hoàng hậu phải đi thái miếu tế tổ, sau đó nam tử trong tộc được thỉnh phong. Khi đó, Vương An có tước vị, Khổng Quang sẽ càng xem trọng hắn. Vương phu nhân tiếp tục nói: "Ngoại trừ hôn sự của An Nhi, còn phải cẩn thận trông chừng Lâm Nhi..."