Giang Vãn Chi cúi đầu trầm tư, sao Sở vương lại giống ông nội như thế? Vậy Quy Đào đến tiệm đồ cổ chính là vì ông nội? Nhưng mà Quy Đào đã gả cho Tức hầu rồi.
Giang Vãn Chi suy nghĩ không thông, dựa vào mặt bàn thở dài: "Mày nói mày là sinh viên khoa sử mà những chuyện này cũng không biết?"
Lan Nhi nghe thấy Giang Vãn Chi xem thường bản thân, nói: "Công chúa, chuyện này..."
Giang Vãn Chi ngậm miệng.
Yên lặng một lúc, Giang Vãn Chi liếc nhìn Lan Nhi, dịu dàng nói: "Lần này không sai chứ!"
Lan Nhi gật đầu không nói, Giang Vãn Chi biết mình không nói sai.
Một lát sau, Tức hầu vội chạy đến, không kịp lau mồ hôi đã quỳ trước mặt Sở vương: "Đại vương, thần đến chậm."
Sở vương nhíu mày: "Sao đột nhiên Tức hầu đến chậm thế?"
Quy Đào thấy thế, vội bước nhanh qua quỳ cùng Tức hầu.
Sở vương nhìn nàng, ánh mắt liếc nhìn vị trí thϊếp nữ. Lúc liếc nhìn Giang Vãn Chi thấy nàng đang ngẩn người ngồi đó.
Hùng Tư ho khan một tiếng, Giang Vãn Chi lập tức lấy lại tinh thần cảm thấy bầu không khí lúc này không đúng.
Đột nhiên nàng đứng lên, cũng không biết phải làm gì, chỉ nắm chặt váy. Thấy Quy Đào vẫn nhìn mình, nàng mới biết lúc này nên quỳ xuống. Nàng "Cộp" một tiếng quỳ xuống, bị đau "Hít" một hơi.
"Còn một vị thϊếp nữ đâu?" Ánh mắt Quy Đào lướt qua Giang Vãn Chi nhìn vào nơi trống rỗng, quay đầu lại hỏi Thái Bình cô cô.
Giang Vãn Chi nghe vậy cũng thoáng nhìn qua, đúng là có một vị thϊếp nữ không ở đây. Trong lòng nàng tò mò, sao thϊếp nữ này lại không tham gia yến hội đúng giờ.
"Dẫn đến đi." Hùng Tư ra lệnh một tiếng, mấy tướng sĩ kéo một nữ tử cả người dính đầy máu đi đến.
Giang Vãn Chi ngước mắt lên, nhìn vết máu kia mà giật mình, nàng cắn răng cố nén không để mình nôn. Giờ phút này trong lòng nàng dần xuất hiện phỏng đoán: Dựa theo dáng vẻ khi Quy Đào đi vào tiệm đồ cổ, Sở vương sẽ không cường thủ hào đoạt Quy Đào chứ! Giang Vãn Chi cụp mắt, không suy nghĩ mà nhìn tiếp.
"Đại vương có ý gì?" Tức hầu run run rẩy rẩy hỏi.
Hùng Tư cười lạnh nói: "Ý gì? Cơ Đường, lời này quả nhân hỏi ngươi mới phải."
Tức hầu cúi thấp đầu: "Đại vương, thần không rõ."
Hùng Tư nói: "Cơ Đường ngươi phái tiện tỳ này đến hầu hạ quả nhân, thừa cơ đâm bổn vương bị thương. Quả nhân thật sự muốn biết Tức hầu muốn làm gì đây?"
Tức hầu kêu khóc nói: "Đại vương, thần không làm thế."
Hùng Tư không quan tâm đến hắn, cất giọng nói: "Tức hầu đâm quả nhân bị thương, bắt lại cho quả nhân."
Quy Đào sửng sốt một chút, đang quỳ vội nói: "Sao đại vương có thể dựa vào một tiện tỳ lại khẳng định quốc quân muốn ám sát đại vương, chẳng lẽ không phải quá qua loa sao?"
"Nàng rất thông minh."
Hùng Tư khiến Quy Đào bắt đầu cảm thấy bất an, suy đi nghĩ lại, đột nhiên Quy Đào ngẩng đầu nhìn hắn: "Đại vương muốn gì?"
Hùng Tư cười to: "Quả nhân muốn một thứ đồ, không biết Tức hầu có đồng ý cho không."
Tức hầu như nắm lấy hi vọng sống: "Đại vương muốn gì, thần cho là được."
Hùng Tư từ trên cao nhìn xuống hắn ta, giờ phút này trong lòng Tức hầu tràn đầy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, run rẩy chờ tuyên án.
"Quả nhân muốn Tức quốc, còn Tức phu nhân nữa."
Bỗng nhiên Quy Đào ngẩng đầu khó mà tin nam nhân trước mặt mình, nàng cười lạnh nói: "Quả nhiên đại vương giống như người đời nói, ham mê nữ sắc."
Hùng Tư đối mặt với sự chế giễu của Quy Đào vẫn ung dung cười nói: "Phu nhân nói thế, quả nhân từ chối cũng thật bất kính."
Sắc mặt Quy Đào dần lạnh lẽo, nàng chậm rãi rút trâm trên đầu xuống, đôi mắt có vẻ kiên định: "Thái hầu vì dung mạo của thần thϊếp mà diệt quốc, nếu như Sở quốc giẫm lên vết xe đổ đó, chẳng phải đó là sai lầm của thần thϊếp sao."
Dứt lời, Quy Đào nắm chặt trâm trong tay, đâm mạnh về l*иg ngực mình.
Hùng Tư nhíu mày, kéo nàng qua giật trâm trong tay nàng: "Nàng điên rồi!"
Quy Đào nhìn vẻ mặt của Hùng Tư, đột nhiên trong lòng rung động: Dường như hắn rất lo lắng.
Hùng Tư buông nàng ra, tức giận nói: "Nếu nàng chết rồi thì toàn bộ Tức quốc sẽ chôn cùng nàng,
Trong mắt Quy Đào có sự phẫn nộ xen lẫn oán hận, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi..."
Hùng Tư không để ý đến nàng, đi đến cạnh Tức hầu, nhìn hắn ta: "Tức hầu, quả nhân cho ngươi chút thời gian, hi vọng ngươi không khiến ta thất vọng."
Hắn chậm rãi quay người: "Đưa Tức phu nhân đi."
Giang Vãn Chi nhìn cảnh tượng này, nàng cảm thấy mình phải làm gì đó, vội chạy đến quỳ xuống: "Đại vương!"
Hùng Tư hơi nhìn thoáng qua, nữ tử kia dường như mình đã gặp qua. Người bên cạnh quát lớn: "To gan!"
Hắn giơ tay lên ra hiệu cho Giang Vãn Chi nói tiếp: "Đại vương, để nô tỳ đi theo hầu hạ tỷ tỷ đi!"
Quy Đào kinh ngạc nhìn nàng: "A Phù, muội điên rồi sao?"
Giang Vãn Chi cúi người hô lên lần nữa: "Đại vương, xin hãy để nô tỳ đi theo hầu hạ tỷ tỷ,
Trong mắt Hùng Tư không hề có cảm xúc gì, thản nhiên nói: "Ngươi đừng sốt ruột, thế nhân đều nói ta yêu nữ sắc, ta sẽ để ngươi và thϊếp nữ kia đi cùng."
Giang Vãn Chi thở dài một hơi, cùng Quy Đào ngồi lên xe ngựa về Sở cung. Trước xe ngựa của bọn họ chính là xe chở tù chở Tức hầu.
Khó khăn lắm mới đến Sở quốc, Tức hầu bị sắp xếp cho một chức quan nhỏ giữ cửa thành. Mà những đại phu ở Tức quốc kia, có người trốn, có người bị bắt, có người được thu nhận. Trước đó, đại phu hiến kế đánh Thái quốc lại trở thành thuyết khách của Sở vương, đi đến cửa thành Sở quốc.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Cơ Đường bị mấy quan nhỏ giữ thành đạp lên đất đánh một phen: "Yếu đuối cũng dám đến thủ thành?
"Sao có thể nói là yếu đuối được? Dù sao trước kia hắn ta cũng là quốc quân của Tức quốc, được nuông chiều quen rồi."
"Đại vương chúng ta đang sỉ nhục hắn sao?"
"Đại vương đã nhục nhã hắn như thế, vậy chúng ta cũng có thể!"
Tức hầu không nói gì chỉ nhẫn nhục chịu đựng.
Đại phu không đành lòng nhìn phải đi đến, ho khan nói: "Đại vương bảo ta đến xem Cơ Đường, các ngươi đi xuống trước đi!"
Mấy quan nhỏ giữ thành rời đi.
Cơ Đường túm tay áo đại phu, oán hận nói: "Ngươi nịnh nọt thế nào!"
Đại phu kia nghiêm mặt cười nói: "Tức hầu biết cách làm người của thần mà."
Cơ Đường buông lỏng ông ta ra, hừ lạnh: "Đồ vô sỉ."
Đại phu phủi phủi quần áo, nói: "Hôm nay đại vương bảo thần đến thông báo với Tức hầu, nếu Tức hầu đồng ý để Tức phu nhân tái giá thì sẽ bỏ qua huynh đệ tỷ muội của ngài, cho mỗi người bọn họ được một ngôi nhà và vài mẫu ruộng đồng."
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Vậy mà hắn lại dùng bọn họ để áp chế ta!"
Đại phu liếc nhìn cửa thành, thở dài nói: "Phu nhân đã đến, nếu Tức hầu đã nghĩ kỹ rồi thì thần sẽ đi mời phu nhân."
Tức hầu khó hiểu nói: "Mời phu nhân đến làm gì?"
Đại phu cười: "Chuyện khuyên phu nhân gả cho Sở vương, Tức hầu nên đích thân làm đi!"...