Quyển 1 - Chương 7-3: Sơn Hải Kinh (5)

Sau đó, Ninh Kỳ Kỳ trở thành Tiêu Tịch.

Linh hồn của Tiêu Tịch không bao giờ trở lại nữa, quãng thời gian trải qua cùng Tiêu Tịch khiến Ninh Kỳ Kỳ nghĩ mình hoang tưởng, Tiêu Tịch thực ra đã chết từ sớm, linh hồn anh là do cô tưởng tượng ra.

Miếng ngọc Thủy Thương hình chúa cũng không nóng lên nữa.

Mỗi ngày cô đều ngồi thừ người trước gương, trong phòng cũng bày gương khắp nơi, hy vọng có thể nhìn thấy bóng hình ấy một lần nữa, nhưng đến dùng cô vẫn không nhìn thấy.

Cô cũng trở lại Á Xá nhiều lần, hy vọng có thể có được gợi ý nào đó từ gã chủ tiệm, nhưng gã chỉ thờ ơ nhìn cô một cái, khuyên cô quên chuyện cũ đi, đừng cố chấp với quá khứ làm gì.

Quên, mới là lựa chọn tốt nhất sao?

Cô ngây người đứng trong tiệm đồ cổ tối tăm đó rất lâu, cuối cùng quyết định tháo miếng ngọc Thủy Thương trước ngực ra tặng cho gã chủ tiệm.

Có lẽ như thế này mới đúng… đã đến lúc vứt bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới rồi.

Đúng thế, Ninh Kỳ Kỳ chết rồi, nhưng Tiêu Tịch vẫn phải tiếp tục sống.

Cô phải tiếp tục sống thay Tiêu Tịch.

Cô trở thành Tiêu Tịch đương nhiên không thể viết ra tiểu thuyết trinh thám gì đó rồi, nhưng dựa vào tên của anh cô được nhận vào làm biên tập ở một nhà xuất bản Tiêu Tịch từng hợp tác. Cô vốn là sinh viên khoa Ngữ văn, lại thích đọc tiểu thuyết, mặc dù công việc ban đầu không thuận lợi nhưng cô cố gắng học tập, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo.

Thỉnh thoảng soi gương cô nhìn khuôn mặt anh tú của mình có lúc cũng nhớ nhung nụ cười ngạo mạn từng xuất hiện trên đó.

Chỉ là cô không biết cười như vậy, bắt chước thế nào cũng không giống.

Cô vẫn nhớ anh dạy cô dùng dao cạo râu thế nào, mặc dù ban đầu luôn lóng ngóng cạo sứt da, nhưng bây giờ dùng đã thành thục lắm. Cô vẫn nhớ anh dạy cô thắt cà vạt thế nào, trước đây cô chỉ biết cách thắt khăn quàng đỏ, bây giờ ngay cả cách thắt cà vạt đối xứng khó như vậy cô cũng biết. Cô vẫn còn nhớ, là anh dặn cô phải đối xử tốt với cơ thể anh.

Cô luôn ghi nhớ.

Cho đến một hôm, chủ biên đột ngột đưa cho cô một bản thảo, nói đối phương chỉ đích danh cô nhận.

Ninh Kỳ Kỳ trước khi vào phòng họp chỉ kịp nhìn ngoài phong bì của bản thảo, không ngờ là “Listen 2”. Kinh ngạc đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy một nữ sinh ngoại hình thanh tú, nhẹ nhàng đứng dậy.

“Chào anh, tôi là Ninh Kỳ Kỳ”. Đối phương cười ngạo mạn, vẻ mặt hớn hở ấy không ngờ trên khuôn mặt người lạ lại thân thuộc như vậy.

Cái gì? Ninh Kỳ Kỳ sững sờ, vội cúi đầu nhìn tên tác giả kí dưới phong bì bản thảo, ba chữ “Ninh Kỳ Kỳ” được viết rõ ràng. Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, mọi chuyện chỉ là trùng hợp? Trùng hợp thôi!

Lúc này cô nhìn vào phía ngực cô nữ sinh, trên đó là miếng ngọc Thủy Thương hình chúa vô cùng quen thuộc.

Đối phương mỉm cười rạng rỡ đáp lại cô, rồi nháy mắt rất hài hước, còn sán lại gần cười khẽ: “Xem ra, cô chăm sóc cơ thể tôi cũng tốt đấy chứ”.

“I’m more than what you made of me. I followed the voice you think you gave to me. But now I’ve got to find my own, my own…”.

Mang máng vang lên giai điệu quen thuộc của bài “Listen”, Ninh Kỳ Kỳ mỉm cười, chủ động đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Tiêu Tịch, lần đầu gặp mặt mong được chỉ bảo nhiều nhiều”.

Đối phương nắm chặt tay cô, siết mạnh lắc lên lắc xuống, cả hai nhìn nhau mỉm cười, mọi chuyện không cần thể hiện bằng lời nói.