Chương 2

Thật ra Thẩm Thiều Quang cũng hơi bất ngờ, còn tưởng phải đi Lạc Dương làm nữ nhi nhà nghèo nữa chứ, chẳng lẽ tên mặc áo đỏ kia nghĩ ta bị thả ra là có mánh khóe gì lớn, tự tưởng tượng ra một bộ phim cung đấu 80 tập sao? Người thích tưởng tượng quả thật đáng yêu mà!

Viên quan áo xanh và Thẩm Thiều Quang đồng quan điểm, cũng cảm thấy vị Lâm thiếu úy mới đến này tuy lạnh lùng, còn trẻ, nhưng khôn ngoan, biết điều, biết sâu cạn.

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân đã trải qua hơn mười vị Kinh Triệu Doãn và Thiếu Doãn làm quan ở Kinh Triệu phủ, điều quan trọng nhất là thận trọng. Trường An là nơi nào chứ? Ném một viên gạch có thể đập trúng ba người không phú cũng quý. Người bán bánh kếp trên phố có lẽ là muội muội, ừm, hoặc huynh đệ với ái thϊếp trong vương phủ, ôi chao, làm sao có thể không thận trọng được chứ?

Thẩm Thiều Quang đi dọc theo con đường lớn hướng nam, nhà cửa ở phía nam thành khu rẻ hơn, trước tiên tìm một chỗ ở.

Về kế sinh nhai sau này, Thẩm Thiều Quang đã có kế hoạch - kinh doanh ngành ẩm thực.

Kiếp trước là biên tập tạp chí ẩm thực, chuyên viết về ăn uống, kiếp này còn từng làm phụ bếp trong Ngự Thiện Phòng một thời gian, về việc nấu ăn, tuy kỹ năng thực hành có hạn nhưng kiến thức lý thuyết ddaaufy đủ, Thẩm Thiều Quang cảm thấy, dùng nó để nuôi sống bản thân, hẳn là không có vấn đề gì.

Nói đến nuôi sống bản thân liền nghĩ đến tiền bạc, nghĩ đến tiền bạc thì không khỏi lại đau lòng, để đổi lấy danh nghĩa ra khỏi cung, tiền tích lũy nhiều năm đã tiêu tốn đi tám phần. Tên thái giám phụ trách thay đổi cung nữ kia, thật độc ác!

Đi không xa, qua Sùng Hiền phường, Thẩm Thiều Quang dừng chân lại, nhà cũ của nguyên thân ở đây. Nhớ xưa kia trước sân có một khu trúc - ký ức khắc sâu như vậy, là vì trong rừng trúc từng chui ra một con rắn xanh lục, khiến nguyên thân sợ đến phát khóc. Trong đầu Thẩm Thiều Quang lại lóe lên hình ảnh phụ thân của nguyên thân uống rượu dưới ánh trăng, ngâm thơ về trúc.

Bây giờ không biết ai là người ngâm thơ về trúc, Thẩm Thiều Quang hơi cảm khái.

Sùng Hiền phường địa thế không tồi, nằm ở trung tâm phía nam thành khu, cách một phường là Quang Đức phường - nơi đặt Kinh Triệu phủ, mà bên cạnh Quang Đức là Tây Thị Trường An nổi tiếng, theo cách nói của kiếp trước, Sùng Hiền phường ít nhất cũng nằm trong ba vòng.

Theo ký ức tìm đến nhà cũ của Thẩm gia. Bức tường cao, sân rộng, cửa chính màu đen, bậc thang rất sạch sẽ, cửa phụ có đầy tớ ra vào, từ bên ngoài có thể nhìn thấy nóc nhà hai tầng và một khu trúc, không biết khu trúc này có phải là khu trúc kia hay không?

Ban đầu dự định đi ngang qua xem thử rồi sẽ tiếp tục đi về phía nam, nhưng sau khi khảo sát tình hình ngành ẩm thực trong phường và nhìn thấy Minh Quang tự, Thẩm Thiều Quang thay đổi ý định.

Chùa này ở phía sau cổng sau nhà cũ của Thẩm gia, nghiêng về phía đối diện, trong ký ức, đây không phải là một ngôi chùa, chắc là ai đó đã hiến nhà cũ làm chùa - việc này ở giới quý tộc Trường An, khá là phổ biến.

Tân ni phụ trách tiếp khách, mày rậm, mắt tam giác, môi mỏng, nhìn không dễ gần.

Thẩm Thiều Quang ngược lại yên tâm hơn, nếu tân ni là một tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp, mình tuyệt đối không dám nói chuyện tá túc lại đâu. Dù sao chùa miếu này kinh doanh thần Phật hay là kinh doanh thịt, thật sự không thể nói chắc, nghĩ đến Ngư Huyền Cơ, nghĩ đến Màn Thầu am trong "Hồng Lâu Mộng"...

Đôi mắt của tân ni quét qua chiếc áo váy bằng vải gấm cũ của Thẩm Thiều Quang, chỉ kẹp hai chiếc trâm bạc, lại đoán lượng chiếc bao tải nhỏ, khiến Thẩm Thiều Quang chợt nhớ đến trải nghiệm đi dạo ở cửa hàng hàng hiệu kiếp trước.

Thẩm Thiều Quang ngẩng cao đầu, cằm khẽ thu lại, trên mặt nở một nụ cười kiêu hãnh, dù có mất mặt cũng phải giữ vững phong thái, dù lông cánh rụng hết cũng phải dang rộng đôi cánh.

Người tiếp khách bị khí thế của nàng làm choáng váng, do dự một lúc, cuối cùng dẫn nàng đi gặp trụ trì.

Trụ trì năm sáu mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa hiền từ: "Thẩm... chẳng lẽ là thục nữ Thẩm gia ở Lạc Hạ?"

Thẩm Thiều Quang cười nhẹ, khẽ nói: "Làm nhục tổ tiên, không nói đến cũng được."

Thì ra là vậy. Trụ trì gật đầu: "Không trách khí chất cao quý như vậy."

Khen khí chất, đối với những người có mặt mũi trong triều đại này, tương đương với đánh giá năm sao trên Taobao thời hiện đại, đều là việc thuận tay, Thẩm Thiều Quang cười, cũng nhận lấy lời khen.

Trụ trì cũng là người dễ nói chuyện, về việc Thẩm Thiều Quang ở nhờ cũng đồng ý ngay.

Mặc dù trụ trì không để ý nhưng Thẩm Thiều Quang nhất định phải trả tiền thuê nhà cho chùa ba tháng theo số tiền ghi trên bảng treo: "Sư thái đã có ý tốt thu nhận, con không thể không biết điều."

Sư thái cười: "Nếu tiểu nương tử nhất định muốn quân tử chi giao, vậy cứ như vậy đi."