Quán rượu Thẩm Ký ở Đông Thị.
Một đạo sĩ mặc chiếc áo bào cũ kĩ rách nát ngồi cạnh bàn ăn cách cửa ra vào không xa, trước mặt bày một đĩa đậu hoa lan, một bầu rượu, một cái chén, một đôi đũa trúc, trên nền đất cạnh hắn thì đặt một lá cờ vải “linh đan diệu dược”, chuông lắc và một cái hầu bao bẩn thỉu. Thành Trường An đầy rẫy chùa miếu đạo quán, loại đạo sĩ cầm cờ lắc chuông bán thuốc dạo như thế này lại càng đếm không xuể, cho nên chẳng ai để ý tới hắn.
Kiều Hợi bưng chén rượu lên nhấp một hớp, vốc một ít đậu hoa lan cho vào trong miệng, chậc, cũng thơm đấy chứ.
Hai người trên sân khấu trước mặt đang diễn một vở liên quan tới chuyện đề tên bảng vàng, một người thi nhiều năm mới đậu, thân nhân và bằng hữu của hắn đều thay đổi thái độ, trước kia thì ngạo mạn khinh khi bây giờ lại tươi cười cung kính. Kiều Hợi cũng cười to như những khách nhân khác.
Giữa một quán rượu náo nhiệt thế này, ăn vài ba món thanh đạm, uống chút rượu nhạt, Kiều Hợi hơi ngẩn ra, nếu năm đó hắn và sư huynh không được Triệu Vương nhìn trúng thì chắc là bây giờ đang sống cuộc sống như thế này nhỉ?
Năm kia lúc sư huynh lâm bệnh nguy cấp còn nhớ chuyện trước đây cùng nhau lên núi đào rau dại, xuống sông bắt cá, dường như rất hoài niệm. Kiều Hợi cảm thấy, sư huynh đã có quyền như vậy, dù sao hắn cũng từng là người bên cạnh hoàng đế, một câu nói có thể khiến triều đình nổi gió, đi trên đường thì đám công khanh tôn thất cũng phải nhường bước, dù cuối cùng không thể giúp được Triệu Vương giành ngôi thì kiếp này cũng có thể tính là không có gì đáng tiếc.
Mà hắn thì, Kiều Hợi nhìn quán rượu Thẩm Ký này, trước kia thực sự không ngờ rằng vận mệnh sẽ lại gắn liền với một quán rượu thế này. Nếu sự thành, sau khi đại vương đăng cơ, luận công ban thưởng, đương nhiên hắn sẽ thành bậc quyền cao lộc hậu, nở mày nở mặt, nếu như không thành… Kiều Hợi nhấp một hớp rượu, dù sao cũng đã từng này tuổi rồi, cũng không tính là chết sớm.
Kiều Hợi lại nghĩ tới đứa con trai thứ tư của Triệu Vương, không khỏi nhíu mày…
Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc khá sang trọng đi vào, đi theo sau còn có mấy tên nô bộc.
Quản sự đi tới chào hỏi.
Lang quân trẻ tuổi vừa đi lên lầu hai vừa cười nói: “Tới hôm tổ chức chúc đỉnh yến các ngươi giữ cho ta một gian phòng bao lớn lớn. Mặc dù không phải là sĩ tử khoa này nhưng mỗ và các bằng hữu cũng muốn được mở mang tầm mắt.”
Quản sự cười nói: “Vậy hôm nay lang quân chọn một gian luôn đi. Đã không còn mấy phòng bao nữa, sáu gian đã được đặt, hiện còn lại ba gian.”
Lang quân trẻ tuổi nhíu mày, vừa như cố ý vừa như vô tình liếc mắt nhìn vị đạo sĩ ăn mặc cũ kĩ rách nát: “Nhiều người thế sao?”
“Lang quân nói đúng rồi, một bữa tiệc như vậy, ai mà không muốn xem một chút? Tới lúc đó còn đề tên trên lụa…” Quản sự cùng lang quân trẻ tuổi đi lên lầu hai.
Kiều Hợi lại nhấp một hớp rượu, ba gian… Thế cũng đủ rồi. Trước giờ những chuyện như thế này đều là đột ngột ra tay đánh úp, hoàng đế cải trang ra ngoài thì chắc bên cạnh cũng không mang theo quá nhiều người.
Ngoài cửa, cô nương Thẩm Ký và vị lang quân của cửa hàng bánh hoa Thiệu gia cùng nhau đi vào.
Lúc đi ngang qua hắn, Kiều Hợi nghe thấy Thiệu lang quân đang cười nói: “Ta xem sổ sách rồi, có khi sang năm là ngươi có thể mua nhà ở Vị Thủy đấy.”
Cô nương cười đáp: “Bồ đồ Vị Thủy ngon lắm, tới lúc đó chọn được bồ đồ tươi nấu canh sữa…”
Kiều Hợi cười một cái.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, cuối cùng cũng tới ngày diễn ra chúc đỉnh yến.
Quả thật đám sĩ tử tới rất đông, cả trong lẫn ngoài quán rượu còn có rất nhiều thực khách bình thường tới xem, từ trước tới giờ bách tính Trường An đều rất hứng thú với những dịp náo nhiệt văn nhã thế này.
Tần quản sự đích thân hầu hạ bút mực. Đám sĩ tử thoải mái đề tên lên tấm lụa dài treo trên tường ngoài quán rượu, đi vào quán rượu trong lời chúc phúc của quản sự và sự chú ý của mọi người.
Tới giờ lành, Tần quản sự nói vài câu mở màn, sau đó giao lại cho vị sĩ tử tài cao đức tốt đã được đám sĩ tử đề cử từ trước. Phẩm hạnh của vị này thế nào thì chưa biết, nhưng tài văn chương thì đúng là có thật, trước là kể chuyện, sau lại ca vịnh, chữ nào chữ nấy đều như châu như ngọc. Mà chủ nhân của quán rượu là Thẩm cô nương và Thiệu lang quân thì chỉ đứng bên ngoài híp mắt cười xem.
Kiều Hợi ngồi ở góc cạnh lan can lầu hai, liếc nhìn phòng bao, nhìn đám sĩ tử và thực khách dưới sảnh lớn, nhìn quản sự, tiểu nhị và cả người của mình, sau đó dừng mắt ở cửa vào, người kia vẫn chưa xuất hiện.
Trái tim Kiều Hợi giống như bị buộc vào sợi tóc, cứ lắc qua lắc lại liên tục. Không biết hoàng đế có tới hay không, có thể một trận xử xong hắn ở trong quán rượu này hay không?
Kiều Hợi tự an ủi mình, dù cho không thể xử xong hắn ngay tại đây thì sau đó vẫn còn người mai phục ở cạnh chợ ngựa, ngoài cửa cung cũng có người của mình. Kiều Hợi nheo mắt lại, nếu hắn xuất cung thì sẽ không thể sống sót trở về!
Đợi chừng hai khắc nữa, khi đám sĩ tử đã lần lượt giới thiệu xong quê quán tên tuổi của mình rồi thì mành được vén lên, là thống lĩnh cấm quân Tần Tường! Hắn ân cần khom người dẫn đường cho người bên cạnh, người kia trùm áo choàng có mũ, lộ ra hàng mày đôi mắt xinh đẹp.
Đúng rồi, đúng rồi… Chính là hắn! Kiều Hợi từng gặp hoàng đế vài lần, tướng mạo khá anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt.
Kiều Hợi đưa mắt ra hiệu cho người của mình, khẽ gật đầu. Sợi dây cung vô hình trong quán đã được kéo căng hết cỡ.
Một người theo hầu của hoàng đế đi tới một bàn bên cạnh lan can cách cầu thang không xa, xin đổi chỗ với khách nhân đã ngồi sẵn ở đó từ trước, vị khách kia khá dễ tính, nhường lại chỗ ngồi cho hắn.
Hoàng đế ngồi xuống, từ góc độ của Kiều Hợi chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng hắn. Cấm quân và đám người theo hầu có nhóm canh giữ ở lầu hai, có nhóm canh gác ở lầu một, còn có vài ba người kiểm tra phòng bao. Hoàng đế đưa tay chỉ chỗ ngồi đối diện mình, Tần Tường nhún nhường một lúc rồi cuối cùng cũng ngồi xuống. Xem ra chuyện hoàng đế tin yêu Tần Tường không phải là lời bịa đặt.
Quan sát hoàng đế và Tần Tường, Kiều Hợi cũng chẳng lo lắng chuyện trong phòng bao, tất cả đều đã cải trang, trừ phi hỏi thăm kĩ càng, nếu không sẽ không có vấn đề gì.
Tiểu nhị dâng thực đơn lên, hoàng đế lật ra xem một cái, loáng thoáng nghe thấy hắn gọi lẩu canh sữa, mấy loại thịt dê, cá, đậu phụ, tiểu nhị cúi người hành lễ rồi cầm thực đơn đi xuống lầu.
Có lẽ vì lần trước đã lộ mặt, cho nên hôm nay hoàng đế không cởi chiếc áo khoác có mũ trùm đầu.
Đám sĩ tử dưới lầu đã vào chỗ ngồi, trong lúc chờ mở tiệc thì hí lộng lên sân khấu.
“Tới tham dự chúc đỉnh yến hôm nay đều là trọng thần tương lai cả đấy.” Một người diễn hí nói.
Một người diễn hí khác nói: “Ta nặng lắm, chẳng nhẹ hơn cối xay bao nhiêu đâu.” Vừa nói vừa đo thắt lưng của mình.*
* Chơi chữ: “trọng” trong “trọng thần” nghĩa là nặng.“… Ta đang nói là, đều là đỉnh thần.”
Người kia lưỡng lự một lúc: “Thế chắc ta là canh sữa…”
* Như đã đề cập ở chương 100, nồi lẩu ở thời này thường được gọi thành “đỉnh” (vạc), cho nên người này đã cố ý bẻ nghĩa “đỉnh thần” thành nồi lẩu, ý rằng người khác là nồi lẩu thì mình là nước lẩu.Tất cả mọi người đều cười to. Hoàng đế cũng cười lớn tiếng.
Đúng vào lúc này! Kiều Hợi phất tay.
Một mũi phi tiêu dài bay về phía hoàng đế – nhưng bị một mũi tên khác từ trên xà nhà bay tới đánh bay.
Kiều Hợi giật mình.
Chỉ chớp mắt, người của Kiều Hợi đang mai phục ở sảnh lớn lầu một và trên lầu hai đều bắt đầu hành động, thích khách trốn trong phòng bao cũng xông ra, nhưng số “thực khách” lôi đao kiếm ra còn nhiều hơn, hoặc vây quanh che chở hoàng đế, hoặc đánh nhau với người của Kiều Hợi.
Những người đặt trước phòng bao mà Kiều Hợi đã cho người đi hỏi thăm và biết là có già có trẻ có phú có quý cũng đều lao ra, vây người của Kiều Hợi ở trong phòng bao, một “cô nương” trong số đó dùng trường kiếm vừa nhanh vừa tàn ác, một sĩ tử trung niên trông như con ma bệnh thì tung nắm đấm như vũ bão.
Như thế này thì sao Kiều Hợi có thể chưa nhận ra nữa? Thế này là đã trúng mai phục!
Một thương nhân người Hồ ngồi cách hoàng đế không xa quát lên với đám người đang lộn xộn: “Truy bắt nghịch tặc! Người không liên can tránh sang một bên!”
Những thực khách bình thường vừa rồi còn đang hết hồn hết vía nghe được lời này thì như nghe được tiếng Phật, nhao nhao trốn vào dưới bàn, cạnh tường, cạnh quầy.
Hoàng đế không nói tiếng nào đứng yên tại chỗ, Tần Tường thì che ở trước mặt hoàng đế cùng rất nhiều thị vệ.
Thấy rõ thế yếu thuộc về phe mình, Kiều Hợi biết hôm nay không làm nên được chuyện gì ở chỗ này. Đánh nhau thế này quan trọng là ở “mưu”, đối phương đã lường được trước, mai phục cung thủ trên xà nhà, số người mai phục trong phòng bao và ngồi phân tán ở khắp nơi nhiều gấp mấy lần của mình, lại lợi dụng được địa hình, tính đúng thời cơ ngăn người của mình ở trong phòng bao, chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, như vậy thì sao mình có thể không bại?
Kiều Hợi nhìn chằm chằm “thương nhân người Hồ” kia, muốn biết mình đã thua trong tay vị tướng quân nào trong triều. “Thương nhân người Hồ” kia cũng nhìn hắn, đưa tay ra hiệu, mấy người đi về phía Kiều Hợi.
“Kiều công, đi tới cửa sổ!” Mấy người thân tín của Kiều Hợi vẫn đang liều chết bảo vệ hắn.
Nhưng mà đi thế nào được chứ?
Cuối cùng kiếm của đối phương cũng đã gác trên cổ hắn. Kiều Hợi nhìn một cái, người của mình đã chẳng còn ai.
Chỉ chốc lát, bên trong quán rượu đã yên ổn trở lại.
Người chỉ huy xé râu quai nón và lông mày giả trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, mặc dù hắn vẫn mặc trang phục người Hồ, mang mũ người Hồ nhưng Kiều Hợi cũng đã nhận ra đó rõ ràng là thiếu doãn phủ Kinh Triệu Lâm Yến!
Kiều Hợi nở nụ cười thê lương, không ngờ rằng mình lại giẫm vào vết xe đổ của đám người Trịnh Nhị…
Lâm Yến đi tới, hành lễ với “hoàng đế”: “Đã để đại vương hoảng sợ.”
“Lâm thiếu doãn chớ đa lễ, đã lâu lắm rồi bản vương chưa được trải qua một chuyện vui thế này.”
Kiều Hợi mở to hai mắt, cũng phải, nếu đã là cái bẫy thì sao hoàng đế có thể mạo hiểm chứ? Người đó đương nhiên là thế thân rồi.
Mà người nói kiểu này thì chỉ có thể là vị Hà Dương Vương phóng túng kia mà thôi.
Hà Dương Vương cong khóe miệng, lúc không nói chuyện thì có vẻ ung dung khí phách. Vị đại vương này là một nhân vật đặc biệt trong đám vương công tôn thất ở kinh thành, ví dụ như nói về thân phận thì hắn là huynh đệ ruột duy nhất của đương kim hoàng đế vẫn còn sống sót; hoặc ví dụ như nói về tính tình thì hắn là một người hết sức phóng đãng, nuôi một đống nam sủng, nghe nói người được sủng ái nhất trong số đó là một người bán bánh nướng, vì vậy mà trong kinh mới có câu nói đùa rằng
“Sinh nữ có thể làm phi, sinh nam cũng chẳng thiệt”; hoặc ví dụ như nói về quan hệ giữa hắn với hoàng đế, tấu chương mà các ngự sử viết tố cáo hắn chồng lên phải cao tới ba thước, thế nhưng vị đại vương này lại vẫn cứ thong dong như thế.
Mặc dù Hà Dương Vương có “tật gì đó” nhưng lại rất tôn kính đám sĩ phu như Lâm Yến, không dám không đứng đắn với bọn họ. Đứng trước mặt vị này, Hà Dương Vương tự thêm mấy câu trong lòng, nếu mà có gì đó với hắn thì sợ rằng mình sẽ là người bên dưới… Người thế này vẫn nên để cho a huynh dùng trên triều thì hơn.
Người theo hầu của Lâm Yến đưa cho Hà Dương Vương một cái ấm, Hà Dương Vương nhíu mày, vẩy máu gà ở bên trong lên ngực mình, nghiêng đầu nhìn Tần Tường, nổi tính đùa dai, tiện tay bôi lên mặt hắn.
Tần Tường cười bất đắc dĩ mặc cho hắn bôi: “Để nô tài đỡ đại vương.”
Tần Tường đã xem xong một trận mai phục đẹp mắt, mỉm cười nói với Lâm Yến: “Vậy nơi này phải nhờ cậy Lâm thiếu doãn rồi.”
Lâm Yến trịnh trọng gật đầu, hành lễ tiễn bọn họ.
Tần Tường vốn không thích đám đại thần trong triều, nhất là những đại thần xuất thân danh gia vọng tộc, kẻ nào kẻ nấy đều kiêu ngạo khinh người, ở trong mắt bọn họ thì người như hắn dù có quyền cao chức trọng thì có lẽ cũng chẳng bằng bùn đất. Thế nhưng lần này lại thay đổi cách nhìn đối với vị Lâm thiếu doãn này, kiêu ngạo thì có kiêu ngạo nhưng cũng được người khác yêu mến, có lòng mà cũng kiên định.
Chiến cuộc vừa mới kết thúc, mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn thì vị hoàng đế thật thật giả giả kia đã che ngực dẫn cấm quân và thị vệ đi.
Nhìn bóng lưng Hà Dương Vương, Kiều Hợi tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhóm người Hồ mai phục giữa đường e là không đảm bảo được, những người được sắp xếp ở trong cung để đề phòng hoàng đế có thể sống sót trở về thì chặn gϊếŧ chắc cũng không đảm bảo. Chuyện gì đối phương cũng có thể lường được trước. Giờ chỉ mong tứ lang có thể chạy thoát.
Lâm Yến chậm rãi đi tới, mỉm cười hỏi: “Kiều công sư đệ của Đại Đức Thanh Diệu Phụ Nguyên chân nhân?”
Kiều Hợi mở to mắt.