Chương 18:

Khi Mễ Hòa bốn tuổi, Hannah đã cho cô làm một bài kiểm tra IQ, lúc đó kết quả của cô là 120 và cô vẫn cảm thấy đó là một con số khá cao, nhưng bây giờ xem ra cũng khó trách lúc đó Hannah lại thất vọng như vậy, so với những người tiến hóa có định hướng này thì cô thực sự không ưu tú chút nào.

Cô thậm chí còn dắt gà đi dạo và đùa giỡn với gà mỗi ngày. Kể từ khi con gà hai đầu lớn lên, có lần Mễ Hòa đã cưỡi lên con gà hai đầu, thế mà con gà đó lại vững vàng chở Mễ Hòa chạy tới chạy lui quanh căn cứ, Mễ Hòa ngay lập tức yêu thích môn thể thao cưỡi gà đi dạo khắp nơi này.

Quan điểm của Trung tá Dương về việc này là: Con gái nhà mình thật thông minh, đến cưỡi gà cũng vững như vậy, thật giống mình!

Khi Hannah nhìn thấy Mễ Hòa cưỡi gà chạy loanh quanh thì cô ấy giận sôi máu, thấy một lần thì nói một lần, sau đó Mễ Hòa rất nghiêm túc nói với Hannah: “Mẹ ơi, cảm giác cưỡi gà con, xung quanh cũng bay rất nhanh, con cảm thấy rất vui.”

Hannah nói: “Con là quý cô thì phải cư xử như một quý cô chứ.”

Mễ Hòa nói: “Nhưng mà đến phụ nữ cũng không thể sinh con thì cần quý cô để làm gì?” Đây là lần đầu tiên Mễ Hòa nói với Hannah bằng một logic rõ ràng như vậy.

Nhưng Hannah không hề nhận ra điều đó, bởi vì rất nhiều người định hướng đã có logic rõ ràng và miệng mồm lanh lợi từ lúc bốn, năm tuổi.

Về sau là do Doro đã nói với Hannah: “Trẻ con lúc nhỏ luôn có một số sở thích kỳ quái, đến khi chơi chán rồi thì con bé sẽ quên nó đi, hơn nữa, con bé nói cũng đúng, phụ nữ bây giờ đã không cần phải sinh con thì còn cần quý cô gì nữa?”

Cho nên Hannah không còn nói cô nữa, nhưng cô ấy luôn dặn cô phải chú ý an toàn.

Sau đó, Doro đã âm thầm chuẩn bị một sợi xích buộc gà cho Mễ Hòa, để Mễ Hòa có thể túm chặt giữ an toàn khi cưỡi con gà trống.

Mễ Hòa đặt một nụ hôn ướŧ áŧ lên cái đầu hình trái xoan của Doro, Doro luôn là người làm ra những việc chu đáo tỉ mỉ như vậy: “Dodo là tốt nhất!”

Doro nói: “Con bé lanh lợi này cứ luôn rót thuốc mê cho bác.”

Mễ Hòa nói tiếp: “Dodo cùng nhau cưỡi gà nhé?”

Doro giật mình: “Bác không cưỡi đâu, bác cưỡi gà trống thì ra thể thống gì chứ?” Doro luôn tự giữ lấy thân phận của mình, đây là điều mà một người ngoài hành tinh như ông ấy còn coi trọng hơn cả loài người.

Lần thí nghiệm đầu tiên để khôi phục thịt gà ở cổ địa cầu của Hannah đã thất bại, và cô ấy đã bắt đầu đợt thứ hai từ sớm rồi. Khi đợt gà con thứ hai nở ra, Mễ Hòa đã nhìn thấy một phôi thai loài người trong phòng thí nghiệm của họ, trong một trụ nuôi cấy trong suốt, nó giống như những phôi thai động vật được nuôi cấy mà hồi đó cô nhìn thấy.

Mễ Hòa đứng trước trụ nuôi cấy và lặng lẽ nhìn phôi thai nhỏ này, lúc này nó đã bắt đầu có hình dáng con người, có thể phân biệt với những phôi thai động vật kia, nó là một bé trai, có một lớp màng mỏng ở bên ngoài phôi thai nhỏ bé của nó, một cái ống được nối với màng mỏng để cung cấp dinh dưỡng cho nó.

Lúc này, một giọng nói vang lên ở đỉnh đầu cô: “Chẳng lẽ cháu không biết đây là em trai của cháu sao?”

Mễ Hòa vừa ngước đầu lên thì thấy người đang nói chuyện chính là Flaxen.

“Em trai?”

Flaxen nói: “Đúng vậy, đây là phôi thai do tiến sĩ Linley và trung tá Dương kết thành vào vài ngày trước.”

Mễ Hòa nhớ lại trước đó cô đã nhìn thấy Hannah từ trong phòng của trung tá Dương bước ra, cô lập tức cảm thấy gần gũi với phôi thai nhỏ này, hóa ra đây là em trai của cô! Cô đặt bàn tay nhỏ lên chỗ phôi thai gần với trụ nuôi cấy, nhỏ giọng nói với phôi thai: “Em trai ơi, chị là chị của em đấy!”

“Em trai, đợi em ra ngoài thì chị sẽ dẫn em đi chơi!”

Flaxen nói: “E rằng cháu không thể dẫn nó đi chơi rồi, bởi vì nó sinh ra đã có gen của người định hướng, định sẵn là một loại người khác với cháu.”