"A đúng rồi, ta vừa mới ở ngoài cửa nhìn, làm sao tên tiệm cơm của cháu còn chưa đổi?"
Bạch Nhất Nặc đã làm xong giấy chứng nhận cần mở tiệm cơm, nhưng mà tên quán còn chưa định xong. Ba ngày sau là một ngày hoàng đạo thích hợp để mở tiệm, Bạch Nhất Nặc kỳ thật có thể đợi lắp đặt xong biển hiệu rồi kinh doanh. Nhưng mà bởi vì trong túi trống trơn, dẫn đến không có cảm giác an toàn, cho nên cô căn bản rảnh không nổi, thế là dự định trước tiên thử kinh doanh ba ngày tích lũy chút tiền tài, mới có thể chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn khác.
"Biển hiệu còn đang làm, ba ngày sau chính thức kinh doanh hẳn là có thể đổi được ạ."
Bà Chu lôi kéo ông Chu nói chuyện không ngừng ngồi xuống: "Sao ông nói nhiều như vậy, có cơm ăn cũng không ngăn nổi miệng ông. Nhất Nặc à, cho ông ấy một phần cơm trứng chiên. Răng lợi ông ấy không tốt, ăn thịt bò không được."
Ông Chu nói nhỏ: "Tôi chỉ là quan tâm Nhất Nặc thôi!"
"Được rồi, cháu biết rồi ạ." Bạch Nhất Nặc đứng dậy đi vào phòng bếp.
Chú Lâm tò mò hỏi: "Chú Chu, bây giờ ban đêm chú không ăn cơm ở nhà à?"
"Đúng vậy." Ông Chu gõ quải trượng, đắc ý nói: "Cơm cũng không dễ tiêu hóa, hiện tại ban đêm ta uống cháo, dưỡng sinh!"
Ai ngờ chú Lâm cũng không có tán thưởng phương thức sống của ông ấy mà ngược lại thăm dò mà hỏi thăm: "Chút cơm này chú không ăn?"
Ông Chu thẳng thắng nói: "Không sai, vô luận như thế nào, chú cũng sẽ không ăn một ngụm!"
"Thế nhưng mà không thể lãng phí được, nếu không... Cho cháu ăn đi."
"Được, đều cho cháu hết!"
Mở phòng bếp ra, Bạch Nhất Nặc bắt chảo dầu, bỏ hành thái đã cắt nhỏ vào, hành lá phát ra tiếng vang tách tách, lại đập trứng gà vào viền chảo rồi tách đôi đổ vào trong chảo, lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng liền chảy vào trong nồi, trứng rơi lại im ắng. Trong phòng bếp tràn ngập mùi mỡ heo, trứng gà và hành lá.
Cô xào cơm bôm bốp, cơm không còn mềm mềm sập sập mà ngược lại vô cùng tơi giòn. Lúc thành phẩm ra nồi, cơm không dính nồi, dầu không dính xẻng, gạo không dính bàn, có thể thấy được cô rất nắm chắc độ lửa.
Bên ngoài phòng bếp, ông Chu vốn đang trò chuyện với chú Lâm dần dần ngửi thấy mùi thơm trong bếp, đột nhiên sửng sốt một chút.
Ông ấy nhìn thấy Bạch Nhất Nặc bưng cơm chiên ra, sau đó một phần cơm chiên trứng vàng óng đặt ở trước mặt của ông ấy.
Cơm chiên hạt hạt rõ ràng, trứng gà trải ở bên trên phần cơm giống như vàng đồng.
Nhìn cơm chiên trứng trước mắt, ông ấy sững sốt nói: "Trước đó lúc ta xem truyền hình, nghe nói cơm chiên trứng lại gọi là cơm vàng. Trước đó ta cảm thấy cách nói này hơi quá, không nghĩ tới thật đúng là có thể làm ra được!"
Mùi thơm và hơi nóng phả vào mặt, ông Chu không khỏi nuốt nước miếng một cái, con sâu thèm ăn trong bụng bị đánh thức.
Dáng vẻ giống như... Giống như ăn thật ngon.
Ông ấy theo bản năng cầm chén thìa bên cạnh lên, đang chuẩn bị múc một muỗng. Bên cạnh đột nhiên có một cái tay vươn ra, bưng cái bát trước mặt ông ấy đi.
Thìa của ông Chu dừng ở giữa không trung: "..."
Đây là phần cơm chiên của ông ấy đấy! Ai dám cầm cơm của ông ấy vậy!
Chú Lâm cầm cơm đi, còn nói với ông Chu: "Chú Chu, chốc lát nữa cháu dẫn chú đi húp cháo, hiện tại để cho cháu giúp chú giải quyết phần cơm này đi!" Mặc dù một phần lượng cơm ăn rất đủ, nhưng ông ấy biết khẩu vị của mình là một phần cơm không thỏa mãn được. Hiện tại có cơm của chú Chu, ông ấy không cần phải gọi phần cơm thứ hai, chú Chu thật là tốt!
Ông Chu nhìn xem chú Lâm bưng cơm của mình, ăn rất thỏa mãn, hắc khí chung quanh gần như hóa thành thực, như mà chú Lâm thần kinh thô căn bản không ý thức được.
Chú Lâm vừa ăn còn vừa gật đầu, giơ ngón tay cái cho Bạch Nhất Nặc: "Nhất Nặc à, tay nghề của cháu thật sự là cái này!"
Dì Lâm nhìn chú Lâm trước sau trái ngược hoàn toàn, không khỏi nói: "Trước ông ngay cả ăn cũng không dám ăn cơ mà."
"Ha ha." Chú Lâm gãi đầu, ngượng ngùng cười: "Cơm này thật là ngon!"
Một bên Chu Hàng vốn lặng yên ngồi, buồn rầu tự hỏi đợi chút nữa là ăn gà rán sốt cà chua hay là gà rán sốt tương ớt mới ngon. Chóp mũi đột nhiên nghe được một mùi thơm, sau khi nó giương mắt nhìn thấy cơm chiên nóng hổi trên bàn xong, chậm rãi bị câu mất tâm hồn.
Trong lòng của nó không khỏi nghĩ, cơm chiên này hình như có chút không giống cơm chiên trong nhà, đẹp mắt hơn cơm chiên trong nhà, mùi hương cũng thơm hơn.
Thế là nó lôi kéo tay bà Chu: "Bà nội, con muốn ăn cái này."
Bà Chu nghe được lời của nó, ngạc nhiên nói: "Thật sao?"
Chu Hàng nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Thơm quá, thơm như gà rán vậy."
Bà Chu vội vàng cầm lấy muỗng, múc cơm chiên đút cho Chu Hàng.
Nó chậm rãi nhấm nuốt, con mắt tròn trịa trợn to: "Ăn ngon quá!"