Chương 5: Cơm Chiên Trứng 3

Hai người mua nước đá, đang chuẩn bị đi ăn bì lạnh, lại ngoài ý muốn thấy được một cửa hàng nhỏ không có biển hiệu.

Cổng có khối bảng đen, trên đó viết cơm chiên trứng mười đồng một phần, cơm chiên thịt bò mười lăm đồng một phần, chữ viết nước chảy mây trôi, làm học sinh, hai người không khỏi sinh lòng hảo cảm.

"Tiệm này mới mở?"

"Đúng không, trước đó hình như là quán cơm, hương vị chẳng ra sao cả. Hiện tại hoàn cảnh giống như thay đổi tốt hơn, hẳn là chuyển nhượng rồi, muốn đi thử xem hay không?"

"Được thôi, tớ cũng đã lâu không ăn cơm rồi."

Hai người đi vào trong tiệm, Trương Khả hỏi: "Bà chủ, có menu không?"

Sau đó cậu ta liền gặp được Bạch Nhất Nặc từ trong phòng bếp đi tới, cô làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy. Hai người đang vào tuổi thanh thiếu niên, nhìn thấy Bạch Nhất Nặc tướng mạo và khí chất xuất chúng như thế đều có chút đỏ mặt.

"Ngại quá, cửa tiệm của tôi còn chưa chính thức mở tiệm, hôm nay là ngày kinh doanh thử, chỉ có cơm chiên trứng và cơm chiên thịt bò mà thôi. Cậu xem cậu muốn ăn món cơm chiên gì?"

Mặc dù ngoài miệng nói ngại quá, nhưng kỳ thật hôm nay chỉ bán cơm chiên là quyết định Bạch Nhất Nặc nghĩ sâu tính kỹ.

Cái quán nhỏ này có vị trí ở gần trung học, có được lượng thực khách ổn định. Mà học sinh là tầng lớp phần lớn không giàu có, cơm chiên làm nhanh, chi phí thấp, lợi nhuận cũng không kém, ít lãi tiêu thụ mạnh, làm xong cũng có thể truyền danh tiếng của cửa tiệm trước, để khẩn cấp giải quyết nỗi —— xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.

Hai người Trương Khả nghe xong lời của cô, trong lòng lộp bộp một tiếng, thì ra những gì trên bảng đen ở cổng viết chính là toàn bộ thức ăn của tiệm này.



Nào có tiệm cơm nào chỉ bán hai loại cơm chiên cơ chứ?

Hai người có loại cảm giác bị hố.

Đến cùng là người trẻ tuổi da mặt mỏng, lại thêm Bạch Nhất Nặc dung mạo xinh đẹp, hai người mặc dù trong lòng thất vọng nhưng không có ý tứ quay đầu rời đi.

Trương Khả xoa nhẹ mặt, có chút lúng túng nói: "Vậy cho em một phần cơm chiên thịt bò đi."

Lý Phong Trạch nói: "Em muốn một phần cơm chiên trứng."

"Được rồi." Bạch Nhất Nặc nhẹ gật đầu, quay người tiến vào phòng bếp.

Trương Khả cùng Lý Phong Trạch tìm bàn lớn ngồi xuống, Lý Phong Trạch nhỏ giọng nói: "Cảm giác bị hố."

"Ai, lần sau đừng đến là được rồi, nhưng may mắn thay một phần cơm không đắt." Trương Khả nói: "A đúng rồi, vì sao cậu lại ăn cơm chiên trứng, cơm chiên trứng có gì mà ăn, trong nhà chẳng phải có thể làm được sao?"

Lý Phong Trạch một mặt muốn nói lại thôi: "Không có cách nào, ai bảo thịt bò bên ngoài đều là thịt bò giả, một ngụm thịt bò một ngụm chất phụ gia. Hàm lượng thịt bò mà hơn 10, đó chính là bà chủ có lương tâm."

Trương Khả bị người nhà khuyên bảo phải ăn ít đồ ăn bên ngoài lại, nhưng không có hiểu rõ ràng bằng Lý Phong Trạch, cậu ta khϊếp sợ nói: "Thật sao? Cậu làm tớ sợ đó."



Lý Phong Trạch an ủi cậu ta: "Không sao đâu, yên tâm đi, ăn không chết người. Chúng ta ngay cả Melanin cũng thử qua, chút chất phụ gia nho nhỏ không sợ hãi."

Trương Khả: "... . . ." Nói thật dễ nghe, vậy sao cậu không chọn đi?

Trương Khả bị lời nói của Lý Phong Trạch làm cho trong lòng có chút run sợ, nhưng không đợi cậu ta đứng dậy nói không ăn cơm chiên thịt bò nữa thì Bạch Nhất Nặc đã bưng hai phần cơm chiên nóng hổi đi ra, đặt ở trên bàn của bọn họ.

Không muốn cũng không được.

Trương Khả nghe được Bạch Nhất Nặc nói: "Thức nhắm ở bên cạnh quầy thu ngân, xin tự lấy."

Số lượng món ăn kèm không ít, có ba loại, đậu đũa muối, dưa chua và củ cải trắng muối, nhìn rất sạch sẽ vệ sinh.

Trương Khả cùng Lý Phong Trạch một người cầm một cái đĩa nhỏ, gắp chút dưa muối mình thích rồi trở lại chỗ cũ.

Lý Phong Trạch nhìn đĩa cơm chiên trứng màu sắc vàng óng trước mắt, cảm nhận được mùi thơm phả vào mặt, không khỏi nuốt nước miếng một cái, dùng thìa múc một miếng cơm.

Trong lòng của cậu ta kỳ thật không có hi vọng gì, dù sao cơm chiên trứng thật sự là quá đơn giản, đơn giản đến mức nhà nào cũng biết làm. Chọn cơm chiên trứng là vì cậu ta không muốn ăn thịt bò, tùy tiện cho qua bữa cơm mà thôi.

Nhưng đợi đến khi cậu ta bỏ muỗng cơm vào trong miệng, cậu ta trực tiếp sửng sốt một chút, thìa dừng ở không trung, tín hiệu điện từ đầu lưỡi truyền đạt đến đại não dần dần biến thành một câu —— ăn ngon.

Cơm chiên trứng hạt hạt rõ ràng, vừa mềm vừa giai lại vừa giòn, miệng đầy mùi thơm khiến cho người ta hận không thể nuốt luôn cả thìa vào.