Chương 42: Bánh Đậu Xanh Hoa Hồng 8

Anh ta sờ sờ đầu đứa con trai còn đang thút thít: "Khóc cái gì mà khóc, cha con với nhau thì còn tính toán cái gì? Cha ăn không phải chính là con ăn hay sao?"

Kết quả hiển nhiên là cậu con trai không những không được an ủi phần nào mà càng khóc lóc thảm thiết hơn.

Thật là không biết xấu hổ! Trong lòng mấy phụ huynh không ngừng phỉ nhổ.

Ban đầu bọn họ không tin những gì Dương Phàm nói, nhưng khi nhìn dáng vẻ của người đàn ông trước đó có ý kiến

nhiều nhất về món mì lạnh dầu đỏ bây giờ lại thành ra như vậy, nhất thời yên tĩnh một lúc, ngơ ngác nhìn nhau.

Mà cái vị cay cay tê tê kí©h thí©ɧ vị giác mọi người đang ngập tràn trong không khí khiến nhiều người nuốt nước miếng ừng ực, dạ dày đang kêu gào đòi ăn.

Thế là bọn họ quay đầu lại nhìn Đinh Lâm, hỏi: "Tại sao chỉ có mình anh ta là có mì lạnh ăn, còn là mì lạnh dầu đỏ, tôi cũng muốn ăn."

Đinh Lâm xua tay: "Hết rồi, tôi chỉ mua có hai phần, còn chưa vào bụng tôi miếng nào hết."

"Còn một phần nữa đâu?"

Đinh Lâm nhìn sang đối diện.

Theo tầm mắt của Đinh Lâm, mọi người chỉ nhìn thấy một chiếc hộp trống rỗng chỉ còn nước dùng đặt trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

Còn bản thân giáo viên chủ nhiệm thì đang tựa lưng vào lưng ghế với dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, hồn bay phách lạc.



Đến lúc này các phụ huynh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ cái gì, trước đó bọn họ luôn chế nhạo món mì lạnh không ngon, kết quả là phần mì lạnh cuối cùng đã bị người ta nhanh chân lấy mất.

Thật tức chết mà!

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy ánh nhìn lom lom của phụ huynh thì chỉ biết ho khan một tiếng: "...Mẹ Dương Phàm à, chúng ta thêm WeChat đi, tôi sẽ chuyển tiền cho chị, với lại chị cho tôi xin địa chỉ của quán mì lạnh."

Các phụ huynh bị dẫn dắt, cuối cùng cũng yên lặng, không còn nhìn giáo viên chủ nhiệm bằng ánh mắt lên án nữa, thậm chí còn dành ánh mắt khen ngợi cho anh ta. Bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi sẽ không vì miếng ăn mà phát khóc, chỉ là sẽ có cách giải quyết giống như nhau mà thôi.



Bạch Nhất Nặc đang ở phía sau bếp làm việc, những chiếc bánh đậu xanh rực rỡ đủ loại dựa theo thứ tự lần lượt được xếp vào trong hộp. Hôm qua bởi vì thời gian không đủ cho nên chỉ làm một ít bánh đậu xanh, hôm nay trong lúc rảnh rỗi cô đã làm thêm một ít.

Kết quả là bị khách hàng đứng bên ngoài gian bếp nhìn thấy.

Đa số bọn họ là khách cũ của tiệm cơm Bạch Ký, kể từ khi ăn ở tiệm cơm Bạch Ký, lâu lâu lại ghé tiệm để ăn.

Mấy ngày không ăn liền ngứa ngáy trong lòng.

Ăn nhiều như vậy, bọn họ cũng đoán là cơm chiên và mì lạnh này ngon như vậy, có phải bà chủ bỏ thêm thứ gì vào trong đó hay không?

Mặc dù vị giác của họ không nhạy bén như chuyên gia ẩm thực, nhưng họ vẫn có thể phân biệt được một bữa ăn là ngon đơn thuần hay là ngon đến nghiện.

Nếu là cơm rang trứng với nguyên liệu và cách làm bình thường nhưng hương vị lại thơm ngon đến mức gây nghiện, tự nhiên sẽ khiến người ta hoài nghi lẽ nào bà chủ có cho thêm vỏ anh túc vào.



Nhưng gạo được sử dụng trong món cơm chiên của tiệm cơm Bạch Ký có chất lượng cao, óng ánh trong suốt, mì lạnh dầu đỏ trứng là dùng nguyên liệu có chất lượng tốt, thịt băm làm từ thịt ba chỉ thượng hạng. Các món ăn tại tiệm cơm Bạch Ký nhìn bằng mắt thường cũng có thể biết là chất lượng tốt, tất cả các nguyên liệu hòa quyện cùng nhau mang đến cảm giác hưởng thụ nơi đầu lưỡi.

Tất cả các món ăn đều đầy đủ sắc-hương-vị. Độ ngon của các nguyên liệu được phát huy đến mức cao nhất, dáng vẻ khiến người ta không chê vào đâu được.

Món ăn như vậy không ngon mới lạ.

Sau lần ăn thử đầu tiên, những khách hàng này đã trở thành khách hàng trung thành của tiệm cơm Bạch Ký, nội tâm công nhận tiệm này là quán ăn quý báu, đồng thời các món ăn cũng nắm rõ các món ăn như lòng bàn tay.

Lần này, khi thấy Bạch Nhất Nặc làm bánh đậu xanh, khách hàng trong cửa tiệm cảm thấy rất mới mẻ thế là vây quanh lại.

Một vị khách hiếu kì hỏi: "Bà chủ, cô đang làm đồ tráng miệng à?"

Bạch Nhất Nặc gật đầu: "Đúng vậy, có người cho tôi một ít đậu xanh, chất lượng rất tốt, thích hợp làm bánh đậu xanh."

"Đây là bánh đậu xanh? Bà chủ, sao bánh đậu xanh mà cô làm khác với bánh mà tôi thường ăn quá vậy?" Vị khách hơi tò mò. Bánh đậu xanh mà anh ta ăn trước kia có màu xanh lục hoặc xanh vàng, chưa bao giờ thấy nó nhiều màu sắc như vậy. Bánh đậu xanh này đã tinh tế lại còn đẹp mắt.

"Tôi đã thêm hoa tươi vào, đây là bánh đậu xanh hoa hồng, đó là bánh đậu xanh hoa quế."

Lần đầu tiên vị khách này nghe nói và nhìn thấy còn có món bánh đậu xanh hoa tươi như này, ngay lập tức sự thích thú được khơi dậy.

Ngoài những cánh hoa thật được thêm bên trong bánh đậu xanh, hình dáng bên ngoài của chiếc bánh cũng rất đẹp, giống y hoa thật, kiều diễm ướŧ áŧ. Anh ta không khỏi nuốt nước bọt, hỏi: "Bà chủ? Bánh đậu xanh này có bán không?"