Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan [Cổ Xuyên Kim]

Chương 27: Món Gà Sốt Tiêu 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Qua giờ cơm trưa, khách hàng trong tiệm cơm dùng bữa xong thì hài lòng rời đi, lượng khách hàng đến tiệm cơm cũng giảm dần.

Cuối cùng, Bạch Nhất Nặc cũng đã có thể đặt cái xẻng xúc cơm trong tay xuống, có thời gian rảnh rỗi. Thế là cô ngồi xuống trước quầy thu ngân, nhân lúc rảnh rỗi mở ứng dụng phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động lên.

Vào triều Đại Ngụy, vì có những rào cản về kiến

thức nên các công thức nấu ăn càng không được lưu truyền lại. Một thực đơn về các món ăn ngon thường là nhân tố quyết định cho sự tồn tại của một tiệm cơm. Chỉ có mối quan hệ thân thiết như giữa cha với con, giữa sư phụ và học trò thì mới có thể yên tâm mà truyền công thức nấu ăn lại cho đối phương.

Nhưng trong thời buổi hiện đại bây giờ, mọi người có thể mặc sức tìm thấy tất cả các loại công thức nấu ăn chỉ bằng cách tìm kiếm trên mạng, không chỉ bằng chữ viết mà còn có cả hình ảnh và video nữa, vì vậy không cần phải lo lắng về việc không thể học chúng.

Bạch Nhất Nặc - người đã từng bỏ ra hàng trăm lượng vàng cho một bài thuốc muối dưa - muốn thở dài vì điều này: "Thời đại này... Thực sự là tuyệt vời quá đi!"

Càng tiếp xúc, cô lại càng cảm thấy thích. Cô cũng không còn cảm thấy sầu não vì những khó khăn khi xuyên qua nữa.

Bạch Nhất Nặc cảm thấy rất hứng thú với những món ăn mà cô chưa bao giờ từng nhìn thấy. Gần đây, cô đang tìm hiểu một số món ăn mới, vì vậy mà cô thường xem các video về những món ăn ở trên mạng.

"Ký ức jy" là một trong những streamer mà cô thường hay xem, tay nghề của người nọ rất khá. Tình cờ là cửa sổ pop-up trên điện thoại di động hiện lên lời nhắc, nhắc rằng anh ấy đang có buổi phát sóng trực tiếp. Thế là Bạch Nhất Nặc đã mở buổi phát sóng trực tiếp lên.

Hình ảnh hiện lên, có rất nhiều nguyên liệu được sắp xếp trước mặt Kỷ Tử Hoài, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn, rực rỡ đủ loại. Anh ấy lãnh đạm nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Hôm nay, tôi sẽ dạy các bạn cách làm một món ăn thường ngày trong gia đình có tên là Đậu hũ Văn Tư."

Kỷ Tử Hoài đặt đậu hũ non lên trên tấm thớt, dùng dao cắt đậu hũ nhanh thoăn thoắt, sau đó cho đậu hũ non vào nước, đậu hũ đã cắt khi thả vào nước có hình dạng bông hoa, biến thành những sợi lớn nhỏ dài ngắn có kích thước gần bằng nhau.

"Cừ thật, anh ấy đã định nghĩa lại đồ ăn thường ngày là thế nào."

"Tôi cũng muốn làm món này, chủ streamer có thể gửi tay tới cho tôi không?"

"Thôi rồi, tôi không học nữa đâu, không học nữa đâu."

"Chủ streamer đẹp trai như vậy mà còn dựa vào tay nghề để kiếm sống, tôi khóc mất thôi."



Kỷ Tử Hoài không nói nhiều lời, anh ấy hầu như không tương tác với khán giả ngoại trừ những lời giải thích cần thiết về cách thức nấu nướng. Về lý mà nói, một chủ streamer không nhiệt tình như vậy sẽ không thể nào trở nên nổi tiếng được. Nhưng vì giá trị ngoại hình rất xuất chúng trong lĩnh vực ẩm thực, bình thường nấu ăn cũng rất nghiêm túc, dần dà nổi lên.

Anh ấy được cư dân mạng nói đùa, gọi anh ấy với cái danh là "chủ streamer nổi tiếng trong lĩnh vực ẩm thực vì có giá trị ngoại hình", một chủ streamer ẩm thực được nhiều người biết đến nhờ vào nhan sắc.

Người ngoài nghề thì xem cho vui, còn người trong nghề thì xem vì tài năng.

Trái lại, Bạch Nhất Nặc hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của anh ấy, hoàn toàn bị bàn tay của anh ấy hấp dẫn.

Bàn tay vững chãi, nước dao linh hoạt, kỹ thuật dùng dao đạt đến hạng nhất, nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể nhận thấy anh ấy có cơ sở vững chắc.

Trong khi Bạch Nhất Nặc đang xem phát sóng trực tiếp thì có một ông cụ ghé vào tiệm cơm.

Ông cụ Tô bước vào cửa rồi tiến đến quầy thu ngân, nhìn thấy dòng chữ trên tấm bảng đen, bước chân hững hờ dừng lại một chút.

Ông ấy nhìn vào bảng đen trước mặt rồi nói với Bạch Nhất Nặc: "Chữ này là cháu viết à?"

Bạch Nhất Nặc đặt điện thoại di động xuống, trả lời: "Dạ vâng, là cháu viết ạ."

Trong mắt ông cụ Tô không khỏi có chút tán thưởng: "Nét chữ thoải mái, phóng khoáng, lưu loát như mây bay nước chảy, chắc hẳn cháu đã luyện qua không ít năm nhỉ!"

"Cháu đã bắt đầu luyện tập từ hồi cháu năm tuổi, tính đến bây giờ cũng đã luyện tập được hơn mười năm rồi ạ."

Ông cụ Tô nhìn chăm chăm vào chữ viết, có chút nghiền ngẫm, phải một lúc sau mới nhận ra là mình đến đây để ăn, vì thế ông ấy nói tiếp: "Ở đây cháu có thịt không? Là món nào mà có thật nhiều nhiều thịt ấy."

Ông cụ Tô càng ngày càng lớn tuổi và còn bị bệnh cao huyết áp loại ba, để giúp ông ấy hạ đường huyết, người trong nhà đã nhờ cô giúp việc trong gia đình nhà nấu các món chay hàng ngày.
« Chương TrướcChương Tiếp »