Tác giả: Trường An Mặc Sắc
Sau khi bắn pháo hoa xong, thuyền hoa tế thần cũng được thả xuống sông, thả trôi theo dòng nước cuồn cuộn hướng về phương xa, mang theo mong ước của người dân về một năm mưa thuận gió hòa, vạn sự như ý.
Ngay sau đó từng đợt pháo vang lên, múa rồng lập tức bắt đầu.
"Ca, chúng ta cũng đi xem đi." Cát Tường đứng dậy vỗ bụi trên người mình, vừa nói với Chu lão tam vừa cúi đầu cười với hắn, âm thanh ngọt ngào lại giòn giã làm Chu lão tam thấy ấm áp trong lòng.
Chu lão tam lập tức đứng lên, tiện thể nhận lấy sọt trúc trong tay Cát Tường, "Được, đây hẳn là lần đầu tiên muội xem múa rồng nhỉ."
"Đúng vậy, tháng mười hai năm ngoái nhà muội mới chuyển tới trấn Hoàng Sa."
Cát Tường nhớ tới chuyện năm trước mà lòng vẫn còn sợ hãi, cả nhà thật vất vả mới đến được trấn Hoàng Sa, lúc đó trời đã về đêm, bọn họ mạo hiểm gõ cửa từng nhà hỏi thăm tung tích người thân, địa chỉ trên thư đã từ nhiều năm về trước, nét bút cũng đã nhòe đi nên nhìn không rõ.
Quê nhà xảy ra thiên tai lại còn thêm loạn lạc, Cát Vạn Thành thật sự không đợi ở quê nổi nữa mới mang theo vợ con lặn lội đường xa, rời xa quê hương đi nương nhờ vị đại tỷ đã gả đi xa, ai ngờ cả nhà tỷ ấy đã sớm dời đi.
Rời xa cố hương không nơi nương tựa, cả nhà bọn họ tìm được một ngôi miếu đổ nát gió lùa tứ phía để trú ngụ qua mùa đông, có một hôm buổi tối lúc đang ngủ, một nửa bức tường đất trong miếu bị sập suýt nữa đã chôn vùi một nhà bốn người ở trong đó, giờ nghĩ lại mà sợ.
Cát Tường và Chu lão tam vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, bụi cây bên cạnh rất rậm rạp, hơn nữa ánh sáng ban đêm lại tối om, dù bên trong có người thì trong một lúc hai người bọn họ cũng không phát hiện ra.
Thì ra lần trước sau khi Lưu Thiết Sinh bị Chu Thiết Ngưu đánh cho một trận thì một thời gian dài không dám đến quấy rầy Cát Tường, đến lúc lá gan xảo trá của hắn lớn trở lại thì Cát Tường đã đính hôn với Chu lão tam, Lưu Thiết Sinh dò la một lúc, nghe nói Chu gia là gia tộc lớn thì kinh hãi không dám làm gì một cách quang minh chính đại nữa, nhiều nhất cũng chỉ lặng lẽ nhìn lén Cát Tường vài lần.
Tối nay tế thần sông, Lưu Thiết Sinh cũng chạy tới góp vui, trông thấy Cát Tường đi bên cạnh Chu lão tam hắn bèn yên lặng đi theo, nhìn thấy hai người nói chuyện, Cát Tường còn cười với Chu lão tam, trong lòng hắn vừa ghen tị vừa thấy hận.
Trước đến giờ Cát Tường chưa từng hòa nhã với hắn lần nào, sao lại cười vui vẻ với tên tiểu bạch kiểm này chứ?
Lưu Thiết Sinh tức giận vô cùng, sau khi nhìn trộm trong lòng nghĩ ra một chút chuyện bỉ ổi bậy bạ, định bụng sẽ âm thầm kể với các anh em, nói Cát Tường và Chu lão tam không biết xấu hổ, chưa thành thân đã trốn vào chỗ hoang vắng chàng chàng thϊếp thϊếp, ôm ôm ấp ấp còn hôn nhau, chuyện như vậy mà bị truyền ra ngoài nhất định có thể phá hỏng thanh danh của Cát Tường! Hừ, dù sao hắn cũng không có được, chiếm không được thì hủy!
May mắn thay, bụi cây này hình tam giác, Cát Tường và Chu lão tam bắt gặp Lưu Thiết Sinh trên một con đường hẹp.
"Cát Tường muội muội, sao ta thấy người nọ có chút quen mắt?" Chu lão tam thuận miệng hỏi.
Cát Tường thật sự chán ghét Lưu Thiết Sinh, cho dù tên kia có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, bĩu môi nói với vẻ ghét bỏ, "Ca, huynh quên rồi à, chính là người lần trước chúng ta gặp."
Chu lão tam nhớ ra, chẳng trách Lưu Thiết Sinh trông thấy hắn như chuột thấy mèo, ngoảnh đầu bước đi. Lúc này múa rồng đã sắp bắt đầu, đoàn người cũng tụ tập đi tới chỗ sáng sủa náo nhiệt, nhìn hướng Lưu Thiết Sinh đi, là nơi ít người qua lại.
Có gì đó không đúng.
"Sau đó hắn còn đi tìm muội không?" Chu lão tam hỏi Cát Tường, nếu Lưu Thiết Sinh còn dám làm phiền Cát Tường, quấy rầy nương tử tương lai của hắn, hắn tuyệt không bỏ qua cho tên này.
"Không có, hắn không dám tới." Cát Tường nói xong thì kéo áo Chu lão tam, "Đi thôi, ca, chúng ta đi xem múa rồng đi, đừng nói tới tên đáng ghét này nữa."
Trong đầu Chu lão tam vẫn có phần hơi lo lắng, hắn bảo Cát Tường đi xem múa trước, còn mình đi tìm Lưu Thiết Sinh.
"Ca, huynh còn tìm hắn làm gì?"
"Ta đi cảnh cáo hắn lần nữa, miễn cho hắn lại quên." Chu lão tam nói xong, xoay người đi theo hướng Lưu Thiết Sinh rời đi.
Chu lão tam có chỗ hơi thần bí, hắn có một trực giác không thể giải thích được, hoặc cũng có thể gọi là may mắn, chẳng hạn như khi còn bé tất cả mọi người đùa giỡn dưới táng cây, chơi giữa chừng hắn bỗng thấy bất an muốn đi về nhà trước, chân trước vừa rời đi thì sau lưng cành cây bị đứa trẻ nghịch ngợm đạp gãy, đứa trên cây bị ngã vỡ đầu, đồng bọn dưới gốc cây thì bị đè lên chân.
Hắn luôn có thể đúng lúc tránh được một số tai họa không đáng có.
Ví dụ như lần này, nếu hắn không nhất thời muốn đi theo Lưu Thiết Sinh cảnh cáo thêm lần nữa, hắn cũng sẽ không nghe được người này đang khoác lác với mấy tên hồ bằng cẩu hữu, nói vừa rồi nhìn thấy hắn và Cát Tường làm chuyện đáng xấu hổ ở chốn vắng người, đây chẳng phải đang nói hươu nói vượn sao.
Sắc mặt Chu lão tam trong nháy mắt đỏ lên, tâm địa thằng nhãi này quá độc ác, nếu lời bịa đặt này bị truyền ra, Cát Tường phải làm người thế nào đây.
"Ngươi ăn nói xằng bậy gì đó?" Bình thường Chu lão tam hào hoa phong nhã, nhưng lúc giận cũng trông dữ tợn, thỏ cũng có lúc cắn người.
Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đi tới đạp một cước vào lưng làm tên Lưu Thiết Sinh đang hăng say nói chuyện ngã sấp xuống.
Lưu Thiết Sinh vừa nghe thấy âm thanh, thoáng chốc chưa biết là ai thì phía sau lưng bỗng vô cùng đau đớn, vả lại cũng không khéo, té xuống một hố bùn lớn, hắn hét to thì uống phải một ngụm nước bùn.
Đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh trông thấy một màn này cũng vui vẻ cười hô hố không ngừng, cười đến mức khiến Lưu Thiết Sinh tức giận, đứng dậy mắng chửi, "Lão tử nói gì ngươi?"
"Đương nhiên là chuyện liên quan tới ta." Vẻ mặt Chu lão tam nghiêm túc, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Thiết Sinh, "Chuyện ngươi vừa mới nói đều toàn là nói hươu nói vượn, do ngươi bịa ra cả."
Lưu Thiết Sinh vừa xấu xa lại hèn nhát nhưng rất trọng sĩ diện, lần trước bị ăn đòn không ai thấy, lần này các huynh đệ đều ở đây, huống hồ, hắn thấy Chu lão tam chỉ có một mình, trong lòng mừng thầm, nói một cách bất chấp, "Đó là sự thật! Các ngươi có gan làm thì sao không cho người khác nói?"
"Vô liêm sỉ!" Chu lão tam sửng sốt, tìm không được từ gì mắng chửi người, bèn lấy từ mà các tiên sinh ở trường thường dùng để dạy dỗ bọn họ ra nói, hiển nhiên từ ngữ nho nhã như vậy không trấn áp được tên lưu manh như Lưu Thiết Sinh, trái lại hắn còn cười khà khà như thể đang nói, xem bộ dạng của ngươi kìa.
Đây là lần đầu tiên Chu lão tam có suy nghĩ muốn đánh người, dù tiên sinh nói quân tử động khẩu không động thủ, thế nhưng, thật muốn đánh chết hắn ta!
"Cãi bướng phải không? Cứ cãi đi, xem ngươi ăn nói ngang ngạnh được bao lâu!" Sức lực Chu lão tam không lớn lại càng không quen đánh nhau, nhưng bộ dạng cao ráo hơn người, so với loại khỉ ốm như Lưu Thiết Sinh ước chừng còn cao hơn một cái đầu, thuộc loại dáng người đè bẹp được người khác.
Sau vài cú đấm, Lưu Thiết Sinh choáng váng, gọi anh em bên cạnh giúp đỡ, nhưng lúc này đám bạn khi vui thì vỗ tay vào kia căn bản không giúp ích được gì, tất cả đều đứng xem kịch hay.
"Này ------ ngươi buông ra, thả ta ra!" Lưu Thiết Sinh lớn tiếng kêu la, "Ta có rất nhiều huynh đệ! Người đừng có mà làm càn! Bọn họ không tha cho ngươi đâu."
Đang nói chuyện thì Chu Thiết Ngưu chạy tới, thấy Chu lão tam hùng dũng oai vệ tóm tay Lưu Thiết Sinh, thoạt nhìn hoàn toàn không gặp bất lợi gì, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, "Tam ca, đệ tới rồi! Tiểu tử này lại ngứa da đúng không?"
Vừa thấy Chu Thiết Ngưu, Lưu Thiết Sinh như nhìn thấy diêm vương, hai chân run rẩy.
"Ta sai rồi, ta sai rồi được chưa, lúc nãy đều là ta nói nhảm...... Ta có mắt không tròng, miệng mồm thối, là ta ăn nói bậy bạ......"
......
Bên bờ sông, Cát Tường nắm tay Cát Thụy đang xem múa rồng, Cát Thụy xem rất hứng thú, Cát Tường lại có phần không tập trung, thỉnh thoảng hay ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau. Ban nãy khi Chu lão tam đi theo Lưu Thiết Sinh, Cát Tường lo lắng, sợ Chu lão tam chịu thiệt bèn mau chóng đi tìm Chu Thiết Ngưu.
Chu Thiết Ngưu và Chu lão tam hai người cùng nhau ứng phó hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu phải không?
"Tỷ, tỷ mau nhìn kìa, con rồng này oai phong thật há!" Cát Thụy tràn trề thích thú, không ngừng hò hét hoan hô.
Cát Tường đáp lời, "Rất đẹp."
Nhưng suy nghĩ của nàng còn đang ở trên người Chu lão tam, mãi cho đến khi nhìn thấy hai người bọn họ bình an trở lại, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng mới yên ổn trở lại.
"Không có việc gì chứ, sao đi lâu như vậy?"
"Không có chuyện gì." Chu lão tam xoa nắm tay có hơi đau nhức, giải thích ngắn gọn chuyện vừa rồi, Lưu Thiết Sinh và kể cả đám bè bạn của hắn, tất cả đều cúi đầu hứa hẹn, chuyện nghe được hôm nay đều là giả, hơn nữa cũng sẽ không nói ra lời nào, nếu dám nói cho người khác sẽ không có quả ngọt để ăn.
Cát Tường biết Lưu Thiết Sinh là tên cặn bã, nhưng không ngờ hắn có thể cặn bã đến mức độ này, "Thật đáng đời!"
......
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến tháng chạp, sắp bước vào cửa ải cuối năm. Chu Hổ Sinh dẫn các con trai đi chặt cây lấy gỗ, tìm một thợ mộc giỏi đóng gia cụ cho Chu lão tam, giường, ghế, tủ, bàn trang điểm, cái nào cũng phải được thay mới.
Mà Cát Tường cũng chuẩn bị đồ cưới cho mình, mặc dù chỉ là chút đồ thêu nhà làm nhưng nàng cũng muốn cố gắng hết sức làm cho chúng thật tinh xảo đẹp đẽ.
Vì hai nhà bận rộn việc cưới xin nên chẳng mấy chốc đã qua tháng giêng, hôn lễ được tổ chức vào ngày hai mươi lăm, mắt thấy đã sắp tới rồi.
Dân thường đầu tóc húi cua như bọn họ không chú trọng quá nhiều vào tiểu tiết, thế nhưng, cô nương nhà nào muốn thành thân thì trước nửa tháng không được xuất đầu lộ diện, theo phong tục phải chờ ở khuê phòng.
Tuy nhiên, mỗi nhà đều có quy tắc riêng, bảo Cát Tường hoàn toàn không bước ra khỏi phòng đương nhiên là chuyện không thể, bình thường nàng sẽ ra bờ sông múc nước và ở bên ngoài giúp làm chút việc nhà, còn lên quán rượu nhỏ trên trấn phụ việc thì không, cũng không thể đùa giỡn với Cát Thụy ngoài đường.
Thỉnh thoảng Chu lão tam sẽ lên trấn thăm Cát Tường, mang chút thức ăn cho nàng, hai người cũng tiện thể chuyện trò, sau khi Cát Vạn Thành biết thì cố ý bảo Cát Thụy chuyển lời, nói trước khi thành thân Chu lão tam không được phép đi gặp Cát Tường nữa. Đường Thúy còn giận Cát Vạn Thành chuyện bé xé ra to, "Đạo lý là chết con người là sống, lão tam quay về không mang theo món đồ gì, cũng không giúp đỡ làm việc gì, hai đứa gặp một lần thì có sao, ta thấy nhà khác cũng không tuân theo quy tắc này."
"Nàng không hiểu, nam nhân đều là càng không chiếm được thì càng quý trọng." Cát Vạn Thành lầm bầm vài câu, "Hơn nữa, Chu lão tam muốn làm con rể ta thì nhất định phải có sự kiên định này."
Đường Thúy nghe thấy có lý, vì vậy bảo con rể trước nên thu liễm lại.
Cát Tường đang vội vã thêu thùa trong phòng, nghe lời đối thoại của cha mẹ thì cảm thấy buồn cười, cười xong lại có chút đa cảm, chuyện xuất giá này thật nhanh quá, không tới nửa tháng nữa nàng và Chu lão tam sẽ thành thân, ngẫm nghĩ, còn có chút chờ mong, tràn ngập tưởng tượng đối với gia đình nhỏ tương lai.
Nàng có rất nhiều ý tưởng kinh doanh đấy.