Tác giả: Trường An Mặc Sắc
Chuyện thương lượng sính lễ giữa Vương Kim Tú và Cát Vạn Thành đơn giản suôn sẻ hơn nhiều so với tưởng tượng, ngay cả bà mối Lưu cũng nói, bà làm mai cho mấy chục đám mà chưa gặp qua thông gia nào dễ thương lượng như vậy, "Mọi người đều là người hiểu chuyện, chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ chắc chắn hòa thuận mĩ mãn, là duyên trời định."
Nói thật, trước khi tới đây Vương Kim Tú có hơi thấp thỏm chuyện sính lễ, sính lễ ở nơi này cao, hơn mười hay hay hai mươi lượng bạc gì cũng có, cuộc sống nhà họ Cát lại khó khăn như vậy, chưa biết chừng lại là công phu sư tử ngoạm. (*)
(*): ý chỉ người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham. (nguồn: Hoasinh_Anhca)Không ngờ Cát Vạn Thành chỉ cần sáu lượng tiền sính lễ, xem như rất thấp.
"Tiền sính lễ không quan trọng, nhưng đồ dùng trong nhà, chăn, gối, quần áo, rương gỗ, mùng mền các thứ đều cần thiết, lúc thành thân thì kiệu hoa, trống chầu, mâm cỗ, đều phải tươm tất, khuê nữ ta nhất định phải được gả qua một cách tưng bừng, náo nhiệt." Cát Vạn Thành nói.
Vương Kim Tú vội tiếp lời, "Chắc chắn rồi, cho dù Cát đại ca không đề cập tới thì ta cũng sẽ chuẩn bị thật tốt, huynh yên tâm, việc cưới xin nhất định sẽ được lo liệu chu đáo ổn thỏa, Cát Tường gả đến nhà ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng."
Cát Vạn Thành xụ mặt gật đầu, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, khi một cô gái được gả đi, nếu như nhà mẹ đẻ không có thế lực sẽ rất đáng thương, ở nhà chồng bị khi dễ cũng không có chỗ dựa, cho nên ông nhất định phải răn đe trước.
"Cát Tường là con gái của ta, ta rất yêu thương con bé, nếu như sau này nó bị bắt nạt, ta có liều mạng cũng sẽ giúp đỡ nàng, tuy rằng nhà chúng ta từ nơi khác tới, cuộc sống hiện tại cũng khó khăn, nhưng con gái ta sẽ không vì chuyện này mà mất đi chỗ dựa vững chắc, chỉ cần có ta ở đây thì không ai có thể ức hϊếp con bé, ngươi hiểu không?"
"Hiểu mà, yên tâm đi, ai cũng không được phép khi dễ con bé." Đương nhiên Vương Kim Tú hiểu, lại vội tỏ ý Cát Tường gả đến Chu gia nhất định cuộc sống sẽ dễ chịu, "Ta cũng thích con bé Cát Tường."
Hai nhà thẳng thắn, cũng không ngấm ngầm mưu tính lẫn nhau, chuyện sính lễ nhanh chóng được bàn xong.
Mắt thấy sắp giữa trưa, Đường Thúy giữ Vương Kim Tú và bà mối Lưu lại ăn bữa cơm.
Bà mối Lưu đã sớm nghe nói tay nghề Cát Tường tốt, nấu ăn vô cùng ngon, đang nghĩ hôm nay có lộc ăn rồi, chữ được còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị Vương Kim Tú lặng lẽ túm ống tay áo, sau đó Vương Kim Tú vỗ nhẹ vào trán, "Ui cha, ta nhớ ra rồi, hôm nay ta còn phải mua mấy miếng thuốc dán cho lão già nhà ta, trời lạnh, bệnh đau thắt lưng của ông ấy lại tái phát."
Nói xong liền đứng dậy chào tạm biệt, "Mọi người còn đang bận, bữa cơm này để hôm khác đi."
Đường Thúy lại mời vài lần, Vương Kim Tú nhíu mày khăng khăng phải đi, vẻ mặt đáng tiếc nói, "Thật sự tướng công ta đau lưng nặng đang chờ ta mua thuốc về, ta đi trước đây, mọi người cũng đang vội mà."
Đường Thúy thấy vậy cũng không ép bà ở lại nữa, đến khi hai người họ đi xa mới cảm thán, "Vương Kim Tú này, đúng là người chu đáo."
Về phần Vương Kim Tú và bà mối Lưu, mới vừa ra khỏi nhà Cát Tường, gương mặt tươi cười của bà mối Lưu lập tức u ám, nếp nhăn nhanh chóng kéo đến khóe miệng, người làm mai mối như các bà bình thường đều được gia chủ chiêu đãi rượu và thức ăn ngon, lần này đã đến giờ cơm còn để bà phải mang bụng đói về nhà, chuyện gì đây hả.
Vương Kim Tú mím môi không nói gì, đến lúc ra tới đường lớn mới lấy khuỷu tay khều bà mối Lưu, "Này, ngươi giận ta đấy hả?"
Bà mối Lưu vén sợi tóc rối ra sau đầu, "Không giận, được rồi, ngươi đi mua thuốc dán đi, ta về trước."
"Ơ kìa, chờ một chút." Vương Kim Tú níu tay bà mối Lưu, bà không ở lại nhà Cát Tường ăn cơm bởi vì nhìn thấy nhà Cát Tường hơi chật, thật sự không ở lâu được, căn nhà chất đầy đồ, vừa làm phòng ngủ vừa để đồ lặt vặt, nếu hai người ở lại ăn cơm, thêm bốn người nhà Cát Tường nữa là tổng cộng sáu người, có muốn xoay người cũng khó, Vương Kim Tú không muốn làm phiền bọn họ.
Mua thuốc dán cho Chu Hổ Sinh cũng chỉ là viện cớ, làm gì có người nông dân nào quanh năm tiếp xúc với ruộng đồng mà không đau lưng mỏi gối, trong nhà lúc nào cũng có sẵn rượu thuốc và thuốc dán.
Nhưng cũng không thể tiếp đãi bà mối không chu đáo được, Vương Kim Tú kéo bà mối Lưu đến cửa hàng thịt trong thị trấn mua nửa cái tai heo, sau đó tìm một quán ăn, mỗi người một bát mì sợi nóng hôi hổi, nước dùng của mì được nấu từ thịt và xương, thêm chút xanh biếc của hành lá xắt nhỏ, còn có đậu phụ rán và đậu đũa ngâm chua xào mỡ lợn, vừa thơm vừa ngon, cộng thêm tai heo giòn sần sật, ngon tuyệt.
Mùa đông ăn chút đồ nóng gì đó, lại có thịt, thật sự là một loại hưởng thụ, trước khi ăn Vương Kim Tú còn hỏi xin ông chủ mấy tép tỏi.
Trong lúc bà mối Lưu đang ăn, Vương Kim Tú giải thích lý do tại sao không ở lại ăn cơm.
"Được rồi, ta đã từng này tuổi còn nhìn không hiểu sao? Ngươi không muốn phiền bọn họ, ta thấy việc hôn nhân của hai nhà đúng thật là không sai." Bà mối Lưu được ăn, dáng vẻ tươi cười trên mặt đã trở lại.
Vương Kim Tú cũng không ngờ hôm nay thuận lợi như vậy, vui vẻ tán gẫu với bà mối Lưu một lúc lâu. Ngày mười chín tháng mười một, Vương Kim Tú lại đến nhà Cát Tường lần nữa, lúc này chính thức hạ sính lễ, âm thanh pháo nổ đùng đùng rất là tưng bừng thu hút nhiều trẻ nhỏ và người lớn tới xem náo nhiệt.
"Này, Cát Tường sắp xuất giá à?"
"Là con nhà ai vậy? Chưa từng nghe thấy tin tức gì cả."
"Các người không biết hả, là Chu lão tam ở thôn Chu, mấy hôm trước cậu thanh niên này còn giúp nhà Cát Tường giã bánh nếp đấy."
Người vây xem bàn tán xôn xao, có người đứng lại tán dóc, cũng có người nói nhà Cát Tường may mắn, xin chút trà đường, ăn kẹo mừng, dựa theo phong tục của trấn Hoàng Sa, lúc hạ sính lễ nhà gái phải bày tiệc, mua rượu mời thân thích bằng hữu ăn một bữa xem như tiệc đính hôn.
Nhưng mà gia đình Cát Tường không có bạn bè thân thích ở đây, thế nên họ chuẩn bị kẹo, chút quà vặt như hạt dưa, đậu phộng, còn pha cả trà, ai đến chúc mừng đều phát cho người đó coi như cùng chung vui, cũng xem như một bữa yến hội.
Nghe có kẹo ăn, chỉ một lát sau cả đám trẻ trong trấn đều xúm lại đây ríu rít nói lời chúc mừng, sau đó cầm kẹo nhét vào miệng, ăn một cách thích thú.
Cát Tường ngồi trên giường, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, trên mặt mang theo nụ cười tươi, trong tay thêu một đôi áo gối hình uyên ương nghịch nước. Nhà nàng yêu cầu sính lễ không cao nên đương nhiên của hồi môn cũng không nhiều, nhưng ga trải giường, vỏ chăn, áo gối, còn có giày vớ các thứ,... Cát Tường muốn tự tay thêu các loại hoa văn lên trước khi thành thân, không cần đến các tú nương ở phường thêu, như vậy cũng tiết kiệm được chút tiền.
......
"Tam ca, sao huynh cứ đi tới đi lui hoài vậy? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đầu đệ choáng váng lắm rồi."
Hôm nay đến nhà Cát Tường hạ sính lễ, ngoài Chu Hổ sinh và Vương Kim Tú, cả nhà hai vị ca ca cũng đến nhà Cát Tường, Chu lão tam ở nhà chờ không được nên đến nhà Chu Thiết Ngưu chơi, nói là tán gẫu vậy thôi nhưng Chu lão tam như mọc gai ở mông, căn bản không ngồi yên được, cứ một lúc là đi ra sân xem mẹ hắn về chưa.
"Được rồi, ngồi ngồi ngồi." Chu lão tam nghe Chu Thiết Ngưu nói thì ngồi trở lại, trong đầu vẫn còn nghĩ ngợi chuyện hạ sính lễ, nói chuyện một lúc cũng không tập trung.
Vẻ mặt Chu Thiết Ngưu khó hiểu, "Tam ca, tẩu tử còn chưa gả qua huynh đã như vậy, đến lúc thành thân huynh nhất định sẽ bị dắt mũi cho xem!"
"Hừ, nói mò." Chu lão tam ăn đậu phộng rang, trả lời một cách thờ ơ.
Chu Thiết Ngưu nghiêm mặt, trố mắt nhìn, chỉ lo sau khi tam ca hắn thành thân biến thành cái loại đàn ông hèn nhát sợ vợ, "Tam ca, người vợ này không thể nuông chiều, phải có khuôn phép, đàn ông chúng ta ở nhà nói một là một, tam ca, huynh cũng không thể trở thành người bị vợ quản nghiêm, như vậy rất mất mặt! Đúng không?"
Chu lão tam thích ăn đậu rang, nhưng Chu Thiết Ngưu rang đậu không đều tay, có sống có khét, Chu lão tam vừa miệt mài ăn vừa phê bình, "Thiết Ngưu à, tay nghề của đệ sao thế? Đậu phộng này không giòn, khét hơn phân nửa, vậy chẳng phải lãng phí đồ ăn à."
"Làm gì có, đệ nếm qua thấy được..." Chu Thiết Ngưu ăn hai hạt đậu phộng, nếm qua mùi vị, "Không đúng, Tam ca, huynh có nghe thấy lời đệ nói không đó?"
Chu lão tam dứt khoát không ăn đậu phộng nữa, hắn ngoắc ngón tay với Chu Thiết Ngưu, lúc người đến gần thì nhíu mày nói, "Thiết Ngưu, đệ có vợ chưa? Đệ chưa có, ta lại sắp có, chuyện phu thê nên chung sống với nhau như thế nào trong lòng tam ca đệ hiểu rõ, đừng nghe người ngoài nói lung tung, cuộc sống vợ chồng mà ta muốn chính là sự hòa thuận, ai nghe ai cũng đều được, mỗi người có cách sống riêng, đệ ít nghe những lời xằng bậy của đám đàn ông trong thôn lại đi, bên ngoài miệng lưỡi lanh lẹ, ai biết lúc ở nhà là bộ dạng gì."
"Thật vậy ư?" Bộ dạng Chu Thiết Ngưu cao lớn thô kệch, mặt mày lại trông có vẻ hung tợn, từ nhỏ đến lớn chưa từng chung sống với phụ nữ, ngược lại bình thường học được không ít những cái học thuyết xằng bậy như "Lập quy tắc cho thê tử" từ mấy tên hán tử trong thôn, hắn thật sự rất tin, giờ lại nghe Chu lão tam nói cuộc sống vợ chồng chính là phải hòa thuận, trong lúc nhất thời bị hai luồng ý kiến xoay quanh, hắn cũng không biết cái nào là đúng.
Thấy Chu Thiết Ngưu như vậy, Chu lão tam mắc cười.
Ăn trưa xong mà Vương Kim Tú vẫn chưa trở về, có lẽ sau khi hạ sính lễ ở lại nhà họ Cát dùng cơm. Chu lão tam thật sự ngồi không yên, ngày mai là hai mươi tháng mười một, tối ngày hai mươi trên trấn sẽ có múa rồng làm lễ tế thần sông, còn có người thả đèn trời và hoa đăng, Chu lão tam và Cát Tường đã hẹn gặp nhau.
Chu lão tam nghĩ, lần gặp mặt này phải mang chút lễ vật cho người ta, lần trước Cát tường nói mình ăn nhiều, cũng thích ăn, Chu lão tam nghĩ đến đồ ăn, rủ Chu Thiết Ngưu cùng đi bắt chim sẻ.
Trên núi phía sau thôn bọn họ có rất nhiều chim sẻ, con vật nhỏ này vừa thông minh lại biết cảnh giác, người bình thường không bắt được, kiểu người như Chu lão tam lại càng không, may mắn có Chu Thiết Ngưu là một tay săn thỏ bắt chim lão luyện.
"Được, vậy chúng ta đi thôi." Chu Thiết Ngưu mang dụng cụ và mồi nhử cùng Chu lão tam lên núi.
Cỏ tranh sau núi rậm rạp, cũng nhiều bụi cây thấp, ở đó có rất nhiều mèo tuyết và chim sẻ nhỏ, sau nửa buổi chiều, hai người bắt được một mớ, Chu Thiết Ngưu về nhà nấu một nồi nước nóng, đơn giản xử lý đám chim sẻ, ướp muối đem chiên giòn, thịt bùi bùi, ngửi thôi đã thấy thèm.
"Nhai giòn thật, ngon ghê, Thiết Ngưu, đệ lợi hại."
Chu lão tam và Chu Thiết Ngưu chia nhau mỗi người một nửa, Thiết Ngưu chia nửa phần của hắn cho ông cố nhắm rượu, Chu lão tam lại tính tối ngày mai mang cho Cát Tường ăn.
Nhưng thật là đúng lúc, khi hắn vừa bưng bát về nhà, trùng hợp đυ.ng phải đoàn người Vương Kim Tú từ trấn trên trở về.
"Thơm quá, thúc, có gì mà ngon thế ạ?"
Con gái Chu lão đại - Điềm Nữu - năm nay năm tuổi, đang tuổi háu ăn, con trai Chu lão nhị - Bã Đậu - năm nay bốn tuổi, cũng hay thích đòi ăn, về nhà vừa ngửi thấy mùi thơm liền chạy về phía Chu lão tam.
"Chim sẻ chiên giòn, tới đây ăn thử đi, phải nhai xương thật kỹ, cẩn thận đừng để bị nghẹn."
Chu lão tam cũng vô cùng thích cháu trai cháu gái mình, lập tức cho bọn nhỏ hai con. Chim sẻ chiên mới ra lò không bao lâu, vẫn còn nóng hổi, Điềm Nữu và Bã Đậu cầm rồi thổi, nóng phỏng tay nhưng lại không nỡ bỏ ra.
"Lấy quần áo bọc lại đi." Chu lão tam sờ đầu hai nhóc, sau đó đem số chim sẻ chiên còn lại về phòng cất kỹ rồi quay lại nhà chính nhìn hai đứa nhỏ ăn, xương của mấy thứ này rất mảnh, hắn phải trông kỹ.
"Tam nhi, ngày cưới định vào hai mươi lăm tháng giêng năm sau, còn hai tháng nữa, ta tìm thợ mộc đóng vật dụng trong nhà trước, lại tìm thợ xây sơn sửa lại gian nhà của con, còn những vật dụng lặt vặt còn lại thì chờ qua năm mới lại chuẩn bị, như nến hỉ, bánh cưới gì đó, đúng rồi, vài ngày nữa cũng phải lên trấn tìm thợ đặt may hỉ phục mới được."
Vương Kim Tú vội vã đi vào nói với Chu lão tam về ngày cưới, không giấu được ý cười nơi khóe mắt chân mày.
"Dạ, được." Chu lão tam cười cười, khóe miệng nhếch lên, trong lòng ấm áp, ôm cháu trai trên đầu gối, cẩn thận đút chân sẻ cho bé ăn.
Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống, lúc tới giờ ăn tối, Vương Kim Tú bưng vào một tô chân giò kho tương to, là lễ mang từ nhà Cát Tường về, chân giò được ướp với hồi hương, béo mà không ngấy, vô cùng ngon miệng, ăn cùng với chút rau xào nhà làm, bữa tối hôm nay phải nói là cực kỳ thịnh soạn.
Hai con dâu vẫn còn cặm cụi trong bếp, Vương Kim Tú cởi tạp dề ngồi vào bàn ăn trước.
Chỉ chốc lát sau, Tuệ Hương cầm chén đũa đi vào, theo sát phía sau là La Quyên Nhi, trong tay bưng một bát cải trắng mới xào xong, La Quyên Nhi vừa bày đồ ăn vừa nhìn các món màu sắc trên bàn, sau khi không nhìn thấy chim sẻ chiên thì lặng lẽ chép miệng.
Thầm nghĩ lúc về nhà rõ ràng trông thấy lão tam cầm một tô chim sẻ to, sao lại tiếc mang ra cho mọi người ăn vậy chứ? Đúng là đồ keo kiệt.
Vương Kim Tú bảo mọi người gắp chân giò ăn, vừa nói vừa khen, "Chân giò này vừa ngon vừa thơm, còn ngon hơn đại tửu lầu trên trấn làm nữa, không chỉ có lớp da nâu bên ngoài trông đẹp mắt mà hương vị lại càng tuyệt, không dầu mỡ chút nào, không biết Cát Tường làm thế nào nữa, ngon hơn người bình thường làm nhiều."
"Thật vậy ạ? Con nếm thử." Chu lão tam vui vẻ, không chỉ vì có chân giò ăn mà càng vì món này do Cát Tường làm, hắn nhanh chóng gắp một miếng ăn thử, phần thịt giò nạc mỡ đan xen, lớp da bên ngoài vẫn còn nguyên nhưng phần thịt bên trong đã được hầm nhừ, vả lại còn được thấm đều mùi thơm của nước xốt, hương vị này kết hợp cùng với sự tươi mới của chính miếng giò như pháo hoa tràn ra nơi đầu lưỡi, ngon đến muốn nuốt cả lưỡi.
"Ngon quá!"
"Tay nghề giỏi thật, con chưa từng được ăn qua món chân giò nào thế này, làm cách nào vậy?" Chu lão tam cứ một ngụm cơm một ngụm thịt, ăn hết sức thỏa mãn, nhà họ Chu chế biến chân giò chỉ đơn giản là thêm nước, gừng và bỏ thêm chút táo đỏ, cẩu kỷ rồi hầm chung với nhau, nấu xong không bị dầu mỡ, nhưng mùi vị lại kém xa so với Cát Tường làm.
"Không biết nữa, Cát Tường nói con bé tự mày mò ra đấy, cô nương này tay nghề tốt, có bản lĩnh!" Vương Kim Tú rất vui mừng, sau này nếu như Cát Tường xuất giá, mọi người trong nhà có lộc ăn rồi.
Chu Hổ Sinh cũng liên tục khen món chân giò này ngon.
Chân giò to, người trong nhà lại nhiều, sau khi chia cho mỗi người một miếng thì chỉ còn lại mấy miếng thịt vụn, Vương Kim Tú cũng không nghĩ nhiều, đem chia cho mấy đứa nhỏ và Chu lão tam.
"Vẫn là thịt ăn ngon, ăn vào người mới có chút sức lực." La Quyên Nhi vừa ăn vừa nói.
Vương Kim Tú gật đầu, "Đúng vậy, trong bụng không có chút chất béo, người cũng không khỏe mạnh."
La Quyên Nhi cười cười, quay mặt sang Chu lão đại đang vùi đầu lấy nước hầm chân giò chan cơm ăn, dưới gầm bàn dùng chân đạp hắn một cước, Chu lão đại nghẹn một chút, rụt chân lại. Chu Quyên Nhi lại bắt đầu tức giận, vừa gắp rau vừa nói với Chu lão tam, "Tam đệ, ngày mai đại ca đệ giúp đệ lên núi đốn củi, sẽ tốn rất nhiều công sức, vừa rồi mẹ cũng nói, trong bụng không có chút chất béo làm việc cũng không thoải mái, chẳng phải hôm nay đệ vừa chiên chim sẻ à? Sao không mang ra cho mọi người nếm thử chút, không thể một mình hưởng hết có phải hay không?"
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm bỗng chốc có phần không được tự nhiên, quả thật mọi người có nhìn thấy bát chim sẻ chiên của Chu lão tam nhưng không ai nhớ tới, thứ nhất là tối nay có chân giò ăn, thứ hai Chu lão tam không đề cập đến, định tối mai lúc làm lễ tế thần sông tiện thể đưa cho Cát Tường hoặc là để huynh đệ trong lúc đó làm món nhắm rượu, La Quyên Nhi cẩn thận nhắc tới chuyện này, tỏ ra rất tận tâm.
Chu lão tam sửng sốt, vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đang định đứng dậy mang một nửa sang đây, Vương Kim Tú lẹ tay giữ hắn lại, "Món này nóng, tối nay vừa ăn chân giò vừa ăn chim sẻ chiên thì mai miệng nổi mụn nước mất, thôi đi, ăn cơm nhanh lên."
Vương Kim Tú nói xong, tất cả mọi người không một ai có dũng khí hé răng, La Quyên Nhi này rõ ràng cố tình gây chuyện, lúc này ai cũng không muốn đứng ra làm người tiên phong ăn chửi, cũng chỉ có Chu lão tam can đảm xoa dịu bầu không khí, "Mẹ nói đúng, vậy mai ăn chim sẻ chiên."
"Đĩa cà rốt này ai xào vậy? Ngon thật, mẹ, để con gắp cho mẹ một đũa."
Nhưng lần này lời nói của Chu lão tam không ăn thua, Vương Kim Tú vừa lùa cơm vừa lạnh giọng nói, "Quyên Nhi, đừng có nói cái gì mà ăn mảnh, nghe có chướng tai không hả? Chúng ta là người một nhà, đừng có nói chuyện kiểu này, gia hòa vạn sự hưng, sao ngươi lúc nào cũng so đo với người trong nhà vậy?"
"Mẹ, con không có." La Quyên Nhi hấp tấp phản bác.
"Hừ, ta nói có sai sao? Hay là ta không được dạy bảo ngươi, có đúng không?" Vương Kim Tú buông đũa, mới vừa ổn định tâm trạng xong La Quyên Nhi lại phản bác, máu nóng dồn lên, nhịn không được lại nổi cáu, chỉ cần bà còn quản lý cái nhà ngày nào, bà sẽ không cho phép tiểu bối chống đối mình, cho dù chỉ là mồm mép cũng không được.
Đàn ông trong nhà họ Chu ngoại trừ Chu lão tam ra đều có một tật xấu, chính là lúc Vương Kim Tú phát cáu chỉ biết trốn tránh hoặc là giả vờ câm điếc, hoặc là làm như không nhìn thấy, ngồi đó chịu trận.
"Nàng ăn nói xằng bậy gì đó." Chu lão đại sau khi trừng mắt nhìn thê tử mình một cái cũng không nói chuyện nữa.
Chu lão tam xoa ấn đường, không ngờ một chén chim sẻ chiên còn có thể kéo tới nhiều mâu thuẫn như vậy, sớm biết thế đã để ở nhà Chu Thiết Ngưu, ngày mai lại lấy.
"Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, tẩu tử nào có ý đó, người vội gì chứ? Đều tại con, người mau ăn cơm, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói hoa cả mắt, nếu mẹ không ăn con sẽ đau lòng lắm, nào nào nào, mau ăn thôi."
Chu lão tam gắp một miếng thịt giò, làm ra vẻ muốn đút vào miệng Vương Kim Tú, chiếc đũa vừa đưa đến bên miệng bà, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của con trai, Vương Kim Tú vừa thấy ấm lòng vừa thấy buồn cười, ngượng ngùng ăn miếng chân giò, trừng mắt liếc Chu lão tam, "Ngốc."
Chu lão tam đúng là ngốc, ngây ngốc ở học đường đã lâu, thật sự không hiểu chuyện nhà cửa, nhất là lời nói giữa phụ nữ với nhau, đến tối trước khi ngủ còn tưởng rằng do chén chim sẻ chiên này gây tai họa.
Chiều hôm sau, lúc Chu lão tam lên trấn tham dự lễ tế thần sông, cố ý để lại nửa chén chim sẻ chiên ở nhà, còn lại phân nửa chỉ có sáu bảy con, nhìn có phần đơn sơ, nào ngờ răng của ông cố Chu Thiết Ngưu không tốt, chỉ ăn có hai con rồi bảo không thích, thế là Thiết Ngưu lại cho Chu lão tam một phần, hắn đựng trong cái sọt trúc, đầy một sọt, lúc này mới nên hình nên dạng.
Khi Chu lão tam và Chu Thiết Ngưu cùng đi lên trấn, sắc trời đã mờ tối, trên bờ sông dựng một cái bàn thờ đơn giản, có người đang bày nhang đèn cống phẩm, người bên cạnh đang tập luyện múa rồng.
"Tam ca, hôm nay thật náo nhiệt, hai ta đã nhiều năm không đi xem múa rồng nhỉ, đệ nhớ rõ khi còn bé, lần đầu tiền đến đây là huynh cõng đệ trở về...... Ôi chao, tam ca, huynh có đang nghe đệ nói không vậy?"
Chu Thiết Ngưu hưng phấn nói ríu rít không ngừng, đến khi hắn nói xong vừa quay đầu lại, khá lắm, Chu lão tam đứng tại chỗ không nhúc nhích, cầm sọt chim sẻ chiên hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Tam ca, đệ đang nói chuyện với huynh đó!" Chu Thiết Ngưu cao giọng nói.
Chu lão tam đang không tập trung, lời Chu Thiết Ngưu nói bây giờ như muỗi vo ve bên tai, hắn căn bản nghe không hiểu, miệng vô thức đáp cho có lệ, "Ừ, ta đang nghe đây."
Thật ra hắn có nghe đâu, cũng không có tâm trạng nghe, ánh mắt nhìn đông nhìn tây, đang tìm kiếm bóng dáng Cát Tường trong đám người, ngày đó bọn họ đã thống nhất với nhau, tối hôm lễ tế thần sông Cát Tường cũng sẽ đến.
Sao không thấy bóng người đâu thế?
Một lúc sau, sắc trời hoàn toàn tối đen, bên sông thắp một dãy đèn l*иg đỏ, đoàn người cũng chen nhau đi về phía đàn tế bên sông, Chu Thiết Ngưu vươn cổ chen về phía trước, vừa chen vừa nói, "Tam ca, theo sát đệ này, lát nữa thuyền hoa sẽ đi xuôi dòng."
Vừa dứt lời, Chu lão tam liền nghe thấy âm thanh mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm vang lên phía sau.
"Ca, ca, ta ở đây!"
Hóa ra tối nay Cát Tường phụ giúp gia đình nên trễ giờ đến xem múa rồng, hơn nữa trong đám đông nhiều nam tử, nàng không muốn chen vào bên trong cho nên chỉ ở bên cạnh nhìn, không ngờ liếc mắt một cái thì thấy được Chu lão tam, mau chóng vừa vẫy tay vừa gọi hắn.
Chu lão tam vội vã bước ra khỏi đám đông, ánh mắt lấp lánh, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Cát Tường, hôm nay nàng diện một chiếc áo khoác ngắn màu xanh nhạt, được may lúc còn ở quê, là bộ xinh đẹp nhất hiện có, vẫn còn mới, cổ áo còn được viền một lớp lông thỏ trắng, làm cho gương mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc càng thêm trắng ngần xinh xắn.
Nàng vì gặp Chu lão tam mà trước khi ra ngoài cố ý thay quần áo, hai người trẻ tuổi dưới ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn chàng nhìn ta, ta nhìn nàng, dưới ánh trăng rất có chút ý tứ lãng mạn.
Nhưng rất nhanh đã có người gϊếŧ chết phong cảnh này, Cát Thụy ở bên cạnh gấp đến giậm chân, hắn thấp bé nên hoàn toàn không chen được vào trong xem thuyền hoa tế thần sông, gấp muốn khóc, ồn ào gọi, "Ôi ôi, đệ không nhìn thấy, làm sao đây? Tỷ, Chu đại ca, hai người để ý đứa trẻ là đệ một chút đi."
Cát Tường bị đệ đệ gọi nhanh chóng lấy lại tinh thần, Chu lão tam cũng có chút xấu hổ, vừa rồi lo ngắm Cát Tường mà quên mất tiểu tử Cát Thụy này.
"Tới đây, ca dẫn đệ đi." Chu lão tam dắt tay Cát Thụy, vừa chen vào trong đám người vừa nói với Cát Tường, "Cát Tường muội muội, muội đợi ta một chút."
Chu lão tam len lỏi vào đoàn người, giao Cát Thụy cho Chu Thiết Ngưu, bảo hắn trông đứa nhỏ, dẫn nó đi xem thuyền hoa, Chu Thiết Ngưu đồng ý, bế Cát Thụy, trực tiếp gác cánh tay thằng bé lên cổ mình.
"Oa, bay lên rồi." Cát Thụy la hoảng lên, vui tươi hớn hở cười không ngừng, tính tình Thiết Ngưu đơn thuần, hai người trái lại có thể chơi đùa cùng nhau.
Thu xếp ổn thỏa cho Cát Thụy xong, Chu lão tam đi đến trước mặt Cát Tường, cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của nàng, nói một cách nghiêm túc, "Cát Tường muội muội, chúng ta sang bên cạnh đi dạo đi, đúng rồi, ta có mang đồ tốt cho muội đây."
Hai người không đi đến chỗ đông người mà đi dọc theo chỗ tế thần sông tới dưới một gốc cây đại thụ, nơi đó chắn gió, có thể thấp thoáng nhìn thấy lễ tế, Chu lão tam lấy vài quả bóng xỉn màu làm đệm, ngồi xuống với Cát Tường, lấy sọt trúc ra, bên trong là chim sẻ chiên, còn có vài quả quýt to.
"Cho muội đó." Chu lão tam cười nói.
Cát Tường nuốt nước bọt, cơm chiều nàng chỉ ăn no có bốn năm phần, bây giờ đã qua một canh giờ, thật đúng là rất đói, phần lễ vật này của Chu lão tam tới thật đúng lúc.
"Chúng ta cùng ăn đi." Cát Tường nhận sọt trúc, chớp đôi mắt to ngập nước nói.
"Được." Chu lão tam cầm một con chim sẻ chiên chậm rãi gặm, hắn không đói bụng nên ăn từ từ.
Cát Tường thật sự rất đói, nàng ăn rất lịch sự nhưng tốc độ lại rất nhanh, Chu lão tam gặm chưa được nửa con nàng đã ăn xong hai con, vừa ăn vừa nói, "Ca, nếu rắc thêm một ít bột thì là và bột tiêu lên, mùi vị chắc chắn càng thêm ngon."
Chu lão tam ngơ ngác nhìn Cát Tường, vừa gật đầu vừa ở trong lòng tán thưởng, Cát Tường muội muội sao ngay cả ăn nhìn cũng xinh vậy. Lúc trước hắn lo ăn đồ chiên sẽ bị khô miệng, những quả quýt này dùng để giải khát, Chu lão tam vừa lột quýt cho Cát Tường vừa cùng nàng nói chuyện phiếm.
Hai người đều thành thật, trong lúc nói chuyện, Chu lão tam còn nói đến việc vì đĩa chim sẻ chiên này mà trong nhà xảy ra tranh chấp.
"Ca, huynh có biết vì sao đại tẩu huynh tức giận không?" Cát Tường vừa ăn quýt vừa cẩn thận hỏi Chu lão tam.
Chu lão tam lắc đầu, đại tẩu hắn trước nay vẫn hay hờn dỗi khó chịu, việc này hắn biết, nhưng chỉ vì một chén chim sẻ chiên, hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu sai chỗ nào, đành phải nói, "Có phải do đồ chiên thơm quá? Tỷ ấy tham ăn, trách ta không mời tỷ ấy ăn?"
"Ha ha." Cát Tường bật cười ra tiếng, nàng vừa ăn quả quýt ngọt ngào mọng nước vừa cho Chu lão tam mấy múi, "Ca, huynh ăn thử quả này đi, rất ngọt."
Quýt này chính là nhà Chu lão tam trồng, hắn chọn những quả ngọt nhất to nhất mang đến đây, đương nhiên hắn biết nó ngọt như thế nào, nhưng toàn bộ những quả quýt ăn qua trước kia đều không ngon bằng quýt do tự tay Cát Tường đưa, Chu lão tam thậm chí còn đỏ mặt, may mà ở đây hơi tối, không nhìn ra được.
Trong lòng Cát Tường còn đang suy nghĩ chuyện Chu lão tam vừa kể. Chu đại tẩu chắc chắn không phải người tham ăn, vậy cơn giận này là nhằm vào Chu lão tam rồi, cũng giống như nhắm vào mình, suy đi nghĩ lại, hoặc là nàng ấy không hài lòng mối hôn sự này, hoặc là oán hận Chu lão tam đã lâu, tóm lại, không phải chuyện gì tốt.
Chà, xem ra người chị dâu này không dễ ở chung, sau này gả vào nhà phải chú ý nhiều mới được, Cát Tường lặng lẽ ghi tạc trong lòng, thế nhưng, nàng không rõ toàn cảnh nên cũng không đưa ra nhận xét gì, rất nhanh lại cùng Chu lão tam nói sang chuyện khác.
"Cát Tường, mấy hôm nữa ta...... sẽ đi đặt hỉ phục, muội thích kiểu dáng nào?" Chu lão tam do dự hỏi, "Ta nghe nói, cửa hàng Triệu gia may tốt nhất, hoa văn bên trên cũng thêu rất tinh xảo."
Ánh mắt Cát Tường bỗng chốc lấp lánh, khuôn mặt từ từ ửng đỏ, "Ca, huynh nói gì thế, ôi trời, xấu hổ chết mất."
Ngược lại Chu lão tam vẫn bình tĩnh, mặc dù nội tâm cũng rất kích động, "Ta không có ý gì khác, chỉ muốn chọn kiểu dáng mà muội thích."
"Ca, muội tự làm, mẹ muội và muội cùng nhau làm, nhà muội bên kia đều có phong tục như vậy, giá y phải do người nhà mẹ đẻ may từng đường một, cả đời mới có thể...... hòa thuận vui vẻ, ngọt ngào bên nhau." Cát Tường thẹn thùng nói.
Chỉ chốc lát sau, bên sông châm ngòi đốt pháo, pháo hoa thắp sáng cả bầu trời, pháo hoa rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng, Chu lão tam và Cát Tường ngửa đầu lên nhìn, thỉnh thoảng chỉ vào không trung nói.
"Ca, huynh xem này, thật là đẹp."
"Cát Tường, cái kia cũng đẹp."
Hai người say mê ngắm nhìn, trong lúc nhất thời không nhận ra trong bụi cỏ phía sau phát ra tiếng động.