- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiệm Cơm Cát Tường
- Chương 7: Đừng cứ treo cổ trên một cành cây
Tiệm Cơm Cát Tường
Chương 7: Đừng cứ treo cổ trên một cành cây
Tác giả: Trường An Mặc Sắc
Buổi tối, trong sân vô cùng yên tĩnh, con dâu cả La Quyên Nhi dỗ bọn trẻ ngủ xong thì quay về phòng mình ở gian ngoài. Mới vừa vén chăn nằm xuống định nói chuyện với Chu lão đại, người bên cạnh liền vang lên tiếng ngáy khò khò.
La Quyên Nhi thổi tắt ngọn đèn dầu, nằm trong chăn trằn trọc không thôi, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, hung hăng đẩy Chu Hữu Vinh vài cái.
"Hở... Sao thế, con lại tè dầm à?" Chu Hữu Vinh nhắm mắt nói mê.
"Không có tè, ta có việc muốn bàn với chàng." La Quyên Nhi hạ giọng nói.
Chu Hữu Vinh trở người, đưa lưng về phía La Quyên Nhi, siết chặt cái chăn, "Bàn cái gì thì để mai hẵn nói, với lại, tự nàng làm cũng được ----"
Lời còn chưa dứt, tiếng ngáy lại vang lên.
La Quyên Nhi bị thái độ của hắn làm ngứa mắt, lấy chân đạp một phát, cuối cùng người cũng tỉnh, Chu Hữu Vinh rất buồn ngủ, ngáp không ngừng hỏi, "Có chuyện gì hả? Còn không để cho người ta ngủ?"
"Lão tam muốn thành thân, lập tức sẽ đưa sính lễ chàng có biết không?" La Quyên Nhi thở hổn hển, lại nhấc chân đạp chồng mình một cước.
Chu Hữu Vinh trừng mắt chẳng biết tại sao, "Ta biết mà, không phải lúc tối mẹ đã nói rồi sao?"
"Chàng cái tên ngốc này, chàng không ngẫm lại xem sính lễ bao nhiêu hả?"
"Mẹ tự có chừng mực, nàng yên tâm đi." Chu Hữu Vinh còn tưởng chuyện gì hệ trọng lắm chứ, hóa ra là việc này, hắn vừa trách La Quyên Nhi chuyện bé xé ra to vừa điều chỉnh tư thế ngủ, mắt thấy hắn lại sắp chìm vào giấc ngủ, La Quyên Nhi trực tiếp xốc chăn hắn lên.
Ban đêm nhiệt độ thấp, chăn bông đột nhiên bị xốc lên, một luồng hơi lạnh ập tới làm Chu Hữu Vinh giật mình, hắn tức giận ngồi dậy, "Nàng có tật xấu gì vậy hả?"
La Quyên Nhi phiền chết đi được, đấm Chu Hữu Vinh một quyền, "Chàng khờ quá đi! Ta hỏi chàng, lão tam ở tư thục đọc sách mấy năm nay có phải là lấy từ tiền chung không? Bây giờ thành thân, tổ chức tiệc mừng, sính lễ, vẫn phải lấy từ tiền chung, với cái bộ dạng vai không thể khiêng tay không thể xách này của hắn sau này cũng không làm được bao việc, cô nương kia còn ăn như giặc ấy, sau này lấy về hai vợ chồng bọn họ không phải vẫn xài tiền của chung à."
"......Đều là người một nhà cả." Chu Hữu Vinh không cảm thấy có gì không đúng, trước kia lúc hắn và lão nhị kết hôn, tiền cũng lấy từ tiền chung, nhà nào cũng vậy, Chu Hữu Vinh thấy rất tốt, tiện thể có chút tức giận với La Quyên Nhi, "Không đúng, nàng muốn quậy để ra riêng?"
La Quyên Nhi mím môi, "Chàng lớn tiếng với ta."
Sau đó nước mắt tuôn rơi, "Qua hai năm nữa con cũng lớn rồi, tỷ đệ bọn nó còn có thể ngủ chung một phòng à? Chẳng lẽ không cần xây nhà mới? Lấy đâu ra tiền xây nhà mới? Còn nữa, chàng xem chúng ta ăn, mặc, thứ gì tốt cũng tới tay lão tam, ngay cả đứa nhỏ cũng không được ăn ngon bằng lão tam nữa, dựa vào đâu chứ? Cứ tiếp tục thế này ta không chịu đựng được nữa."
Chu Hữu Vinh không chịu được cảnh phụ nữ khóc, La Quyên Nhi rơi lệ hắn cũng không biết phải nói gì, trừng mắt một lúc, vỗ vai vợ mình, "Được rồi, ngủ trước đã."
Nhưng những lời La Quyên Nhi nói thật sự đã đả động hắn không ít, quả thật, mẫu thân hắn thiên vị lão tam, nhưng còn hai đứa con của hắn, làm cha ai lại không yêu thương con chứ, hắn cũng muốn cả nhà được ăn uống no đủ.
......
Sáng hôm sau, cả nhà bắt đầu làm bánh nếp, ăn xong bữa sáng đơn giản Vương Kim Tú liền mang hai con dâu đi hấp gạo nếp, thế nhưng, giã bánh là việc đòi hỏi thể lực, phụ nữ làm không được nên để cho đàn ông trong nhà.
"Này, Hữu Vinh à, con đi đâu vậy?" Vương Kim Tú từ phòng bếp đi ra trông thấy Chu Hữu Vinh cầm dao chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đi chặt mấy cây tre về đan sọt." Chu Hữu Vinh đáp.
Vương Kim Tú lau tay đi từ bếp ra sân, "Gạo nếp sắp hấp xong rồi, trưa chiều lại đi, giờ giã gạo nếp trước đã."
Chu Hữu Vinh không lên tiếng, nghĩ một chút định nghe theo bỏ dao xuống.
Thấy vẻ mặt của hắn, La Quyên Nhi liền đoán được.
"Khụ khụ." La Quyên Nhi ho hai tiếng.
Bước chân Chu Hữu Vinh ngừng một lát, cúi đầu có chút khó xử.
"Làm sao vậy? Hai đứa đang chơi đố chữ hả?" Vương Kim Tú khó hiểu.
"Mẹ, con muốn làm bộ đồ mới cho Đại Miêu, năm mới mà, con đan mấy cái sọt đi bán lấy tiền mua chút vải." Chu Hữu Vinh cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong đầu, lấy hết khí thế muốn đi ra ngoài.
Ở nhà họ Chu, mọi người làm ruộng, nuôi gà, nuôi heo, kiếm tiềm, ăn cơm, tất cả đều làm cùng nhau. Nhưng Vương Kim Tú cũng cho phép bọn họ tự đào chút dược liệu, làm chút đồ bán kiếm tiền riêng, cũng xem như mở một mắt nhắm một mắt.
Với điều kiện tiên quyết là phải nhanh chóng làm xong việc nhà trước.
Hôm nay Chu Hữu Vinh rõ ràng cư xử có chút kỳ lạ, Vương Kim Tú nhìn vợ chồng lão đại, không tức giận không mắng chửi mà chỉ phất tay, "Được, con đi đi."
"Vậy, con đi trước." Chu Hữu Vinh đi rồi, La Quyên Nhi nhướng mày hài lòng.
Tuệ Hương nhìn cảnh này, cứ cảm thấy trong nhà sắp xảy ra chuyện gì đó.
......
Sáng hôm qua mệt chết, Chu lão tam ngủ thẳng giấc đến lúc mặt trời lên cao mới xuống giường. Vương Kim Tú vào nhà gọi hắn, "Tam nhi, mau dậy uống cháo, lát nữa giã bánh với cha và nhị ca con."
Nghe thấy hai chữ "giã bánh" Chu lão tam liền nhức đầu, hắn cử động cái cổ đau nhức cầu xin, "Mẹ, hôm nay con phụ việc vặt thôi được không? Tay con đau quá nhấc lên không nổi, hôm nay không làm được, nếu hôm nay mẹ bắt con làm, tay con coi như phế mất."
Vương Kim Tú đẩy cửa bước tới bên giường, đánh giá vật dụng và bài trí trong phòng. Nhà họ Chu có một cái sân lớn, phòng và gian nhà chính thông nhau ở giữa, vừa rộng lại sáng sủa, là nơi vợ chồng Vương Kim Tú ở.
Bên trái có hai gian nhà, mỗi gian chia ra gian ngoài và trong, lão đại và lão nhị ở đây, bên phải là phòng bếp và gian nhà của Chu lão tam, bởi vì Chu lão tam quanh năm không ở đây nên chỗ ở của hắn tệ nhất, cũng không có đồ đạc gì, chỉ có một cái giường trống và một cái bàn, còn có một cái rương gỗ lớn, sau này thành thân phải chuẩn bị không ít đồ.
Vương Kim Tú vừa tính toán vừa kéo ghế ngồi trước giường Chu lão tam.
"Mẹ, người có lời gì muốn nói sao?" Chu lão tam thấy điệu bộ này, không thể không nghiêm túc hẳn lên.
Đúng là Vương Kim Tú có chuyện muốn nói, "Tam nhi, ngày mai ta đến nhà họ Cát nói chuyện, việc hôn sự này của con mẹ nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa."
Chu lão tam nghĩ đến Cát Tường, trong ánh mắt lập tức có chút ý cười, luôn miệng nói được.
Vương Kim Tú càng nhìn càng thấy lão tam quá đơn thuần quá khờ khạo, lão đại đã bắt đầu có tư tâm mà đứa con này vẫn chỉ biết cười ngây ngô, suy cho cùng vẫn là người chưa thành gia lập thất. May là mấy năm nay bà cũng dành dụm được chút bạc nên việc làm gia cụ cho nhà lão tam, mua sính lễ cưới dâu cũng xem như tươm tất. Nhưng tục ngữ có câu, con lớn không qua được mắt mẹ, các con từng người có gia đình nhỏ của mình, dần dần dều có chút tư tâm.
Chuyện ra riêng này Vương Kim Tú đã sớm tính qua, nhưng vẫn nên chờ sau khi Cát Tường gả qua rồi nói sau.
"Tam nhi, mau dậy đi, chuyện giã bánh này để cha và nhị ca con làm cũng được, có điều con nên rèn luyện xương cốt nhiều lên, cứ tiếp tục như vậy không được, thành thân xong con chính là chủ gia đình nhỏ rồi, không thể nuôi nổi gia đình nếu không có đôi vai dày được." Vương Kim Tú nói.
Chu lão tam cúi đầu xuống, có phần phiền muộn, đúng vậy, Cát Tường gả qua đây, phải cho nàng một cuộc sống tốt, như hắn bây giờ đúng là vô dụng.
Chu lão tam rất chán nản, tạm thời chưa nghĩ ra được mình có thể làm gì, mà Cát Tường đã có rất nhiều biện pháp.
Ngày mười bảy tháng mười một, Vương Kim Tú và bà mối Lưu cùng đi đến nhà Cát Tường bàn chuyện sính lễ, lúc này, người của tửu lầu trên trấn đến lấy tương, tổng cộng hai cân, trả hai trăm văn, còn nói lần sau sẽ đặt hàng Cát Tường tiếp.
"Ui, Cát Tường con giỏi thật đấy." Bà mối Lưu ngạc nhiên cười toe toét, "Hai trăm văn đáng giá bốn mươi cái bánh nướng rồi."
Cát Tường hơi xấu hổ, cúi đầu cười đáp, "Giỏi gì đâu ạ, chỉ là đồ ăn nhà làm mà thôi."
Vương Kim Tú hé môi, cũng cười ha hả, kéo tay Cát Tường nhìn một phen, cũng khen một trận, nói nàng thông minh khéo tay lại xinh đẹp, đối mặt với mẹ chồng tương lai, Cát tường càng thêm ngượng ngùng.
Người lớn đã bàn chuyện sính lễ, Cát Vạn Thành lấy cái cớ sai Cát Tường đi lấy tiền mua đồ, cũng không quên bảo Cát Thụy đi cùng.
Cát Thụy năm nay tám tuổi, trời sinh kháu khỉnh bụ bẫm, nắm mấy cọng cỏ tranh trong tay vừa múa vừa nói, "Tỷ, tỷ lợi hại thật, vừa rồi người ta khen tỷ sao tỷ không nhận?"
"Người ta khen thì khen, làm người phải biết khiêm tốn, hiểu không, không thì lại có vẻ khờ khạo." Cát Tường ôm lấy đệ đệ, vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo cho hắn, "Thụy ca, cổ áo đệ sờn rồi, tối nay tỷ vá lại giúp đệ."
Tình cảm giữa Cát Tường và Cát Thụy vô cùng tốt, Cát Thụy cũng rất bám tỷ tỷ mình, cậu nhóc đột nhiên có chút đa cảm, "Tỷ, đệ nghe Kiều Sinh nói sau khi cô nương lấy chồng sẽ rất ít về nhà mẹ đẻ, sau này tỷ phải thường xuyên tới thăm đệ đó."
"Tiểu tử ngốc, thôn Chu gần như vậy, tỷ chắc chắn sẽ thường xuyên về nhà." Cát Tường vuốt tóc Cát Thụy, "Đi thôi, tỷ mua kẹo cho đệ ăn."
"Không cần, tỷ để dành đi, đệ nghe Kiều Sinh nói Chu đại ca, không phải, Chu tam ca không biết làm ruộng, sau này chắc chắn cuộc sống của hai người sẽ túng thiếu, đệ không thể dùng tiền của tỷ được." Kiều Sinh trong miệng Cát Thụy là tiểu nhị của một cửa hàng gạo trên trấn, năm nay mười hai tuổi, cũng coi như sắp trưởng thành, nhìn xem hắn nói cái gì với Cát Thụy này.
Cát Tường giữ chặt đệ đệ, "Đệ yên tâm, chuyện này ta sớm đã suy xét, hắn không biết làm ruộng, ta cũng chỉ biết chút ít, hai ta không nhất thiết phải ra ruộng cày cấy, sao chúng ta phải cứ treo cổ trên một thân cây chứ?"
Do đó, Cát Tường đã sớm nghĩ xong, sau khi thành thân, làm chút buôn bán nhỏ kiếm ăn chắc chắn tốt hơn làm ruộng nhiều.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tiệm Cơm Cát Tường
- Chương 7: Đừng cứ treo cổ trên một cành cây