Chương 5: Đúng là không thích người xứ khác

Tác giả: Trường An Mặc Sắc

Chu lão tam kinh ngạc mừng rỡ không thôi, đúng lúc Cát Tường cũng đi về phía bên này, hắn vội vã giơ bầu rượu trong tay lên nói, "Ta muốn mua mười cân rượu nếp."

Hắn mua không nhiều nên bà chủ gọi Cát Tường, "Ngươi lấy rượu cho hắn đi, trong quán còn nhiều người khác, ta đi tiếp bọn họ."

Cát Tường đáp lời đồng ý.

"Thì ra là huynh." Cát Tường không sợ người lạ, nở nụ cười ngọt ngào với Chu lão tam, nàng để Chu lão tam giữ bầu rượu còn mình thì đặt cái phễu lên miệng bầu, tiếp đó lấy một cái muôi gỗ lớn múc rượu, một muôi vừa đúng nửa cân.

Rượu có mùi rất thơm, hương vị lại vô cùng ngọt ngào đậm đà, Cát Tường vừa múc vừa hỏi, "Đại ca, chưa có dịp hỏi quý danh của huynh, muội là Cát Tường, huynh tên là gì?"

Chu lão tam cũng cười, âm thanh không nhanh không chậm, rất dễ nghe, "Ta tên Chu Hữu Phú."

Lúc này Cát Tường mới kịp phản ứng, nàng hoảng hốt, tay cầm muôi cũng không nhịn được mà run rẩy, suýt chút nữa làm đổ mất rượu ngon, cũng may nàng kịp ổn định bản thân.

"Cát Tường muội muội, muội cẩn thận." Chu lão tam nói.

"Được."

Cát Tường búi kiểu tóc song nha kế (*) trông rất lanh lợi, đôi mắt trong veo ngấn nước như biết nói, vô cùng linh động. Trước đây hai người chưa biết thân phận của nhau nên đương nhiên nói chuyện rất thoải mái, bây giờ ngược lại có chút bẽn lẽn, ngươi không dám nhìn ta ta cũng không dám nhìn ngươi.

(*): ảnh minh họa kiểu tóc mình để ở đầu chương nhé (nguồn: Góc nhỏ của Yuu)

Chu lão tam thầm nghĩ thật nguy hiểm, cũng may mẹ không nghe lời hắn đi lui mối hôn sự này, Cát Tường muội muội, hắn vừa nhìn đã yêu thích.

Tất nhiên, Cát Tường cũng hết sức hài lòng với Chu lão tam, rót rượu xong, Chu lão tam trả tiền, chuyện này xong hắn cũng nên rời đi, nhưng hai chân hắn cứ như keo dán dính chặt trên đất, căn bản không nhúc nhích được.

"Cát Tường muội muội, ta có hai con cá muối tự mình câu, hương vị cũng được lắm, cho muội nếm thử một chút." Chu lão tam sợ người khác nghe thấy, cố ý nhỏ giọng nói với Cát Tường.

Cát Tường vội từ chối, "Không cần đâu, huynh cứ giữ lấy."

"Cố ý mang theo cho muội, sao lại có đạo lý giữ lại ăn được, muội cầm lấy, đừng khách sáo." Chu lão tam khăng khăng muốn đưa.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện ở bên này, đã có người chú ý tới, gương mặt Cát Tường ửng hồng, ậm ừ nói với bà chủ mình có chút chuyện, lát nữa sẽ quay lại.

Nói xong dẫn Chu lão tam ra ngoài.

Cho đến khi đi xa khỏi quán rượu nàng mới nhận lấy cá Chu lão tam đưa cho. Con cá này rất to, bên trên được ướp xì dầu và muối, ướp rất kỹ, phần thịt đầu cũng dày, làm cá chua cay ăn với cơm là hợp nhất.

Cát Tường đã lâu chưa ăn món này, "Cảm ơn huynh, Chu... đại ca."

Chu lão tam bị nàng chọc cười, "Ta đứng thứ ba, gọi ta đại ta không thích hợp."

Đang ở ngoài đường nên Cát Tường cũng không bị gò bó như lúc ở quán rượu, tự nhiên hơn rất nhiều, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Chu lão tam, "Vậy muội gọi huynh là tam ca nhé?"

Đã có nhiều người gọi Chu lão tam là tam ca nên Cát Tường gọi như vậy cũng không sao cả, nhưng Chu lão tam thấy không được ổn lắm, gọi như này không phản ánh được sự đặc biệt của Cát Tường, vì vậy nghiêm túc nói, "Không cần, gọi ta ca ca là được."

Cát Tường nhỏ giọng nói hai câu, cứ cảm thấy gọi không tên như thế này hơi kỳ lạ, không nói nên lời.

Trái lại Chu lão tam vẫn thản nhiên, "Trước mặt người khác muội cứ gọi ta là Hữu Phú, lúc không có ai thì gọi là ca ca, được không?"

"....... Được." Cát Tường nghĩ một chút rồi đồng ý.

Bất tri bất giác đã sắp về tới nhà Cát Tường, nàng định mang cá vào nhà, Chu lão tam có chút luyến tiếc, "Lát nữa muội còn quay lại phụ giúp chỗ quán rượu không?"

Cát Tường gật đầu, nói một cách nghiêm túc, "Vâng, còn phải bận đến giữa trưa, bà chủ nói hôm nay sẽ cho muội và đệ đệ ba mươi văn tiền công."

Hơn nữa, với ba mươi văn tiền này, Cát Thụy chỉ lấy mười văn, hai mươi văn còn lại đều đưa cho Cát Tường, Cát Vạn Thành không lấy, cũng không cho nàng mua đồ cho nhà, ông luôn bảo con gái giữ lấy cho mình, nên bây giờ Cát Tường đã để dành được mấy trăm văn tiền riêng, nàng không chi tiêu tùy tiện, giữ lại mới an toàn.

Chu lão tam lớn như vậy nhưng chưa tự kiếm được một xu nào, nghe Cát Tường nói như thế, không tránh được có phần tự xấu hổ.

"Được, muội đang vội, nhớ chú ý giữ sức khỏe, đừng quá sức, ta về đây." Lần đầu tiên Chu lão tam chân chính ý thức được, hình như hắn rất vô dụng.

Cát Tường giòn giã đồng ý, nhỏ giọng nói với Chu lão tam, "Ca ca, trên đường về đi chậm thôi nhé."

Nói xong, hai má nhanh chóng ửng hồng.

Tim Chu lão tam như muốn tan chảy, "Được."

......

Chu lão tam vừa về tới nhà, Vương Kim Tú không thể chờ được hỏi, "Thế nào rồi? Có gặp được không?"

"Gặp rồi." Chu lão tam cầm ly nước đi vào nhà chính, đưa lưng về phía Vương Kim Tú, giọng nói ôn hòa, Vương Kim Tú thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì, nhịn không được hỏi tới cùng.

"Vậy con có thích không?"

"Tóm lại có vừa ý không?"

"Hay là con muốn ta gấp chết đấy hả?"

Bị hỏi liên tiếp mấy câu, thái dương Chu lão tam giật giật, không phải hắn cố ý không trả lời mà là không biết nên nói như thế nào, bèn đặt hai bầu rượu xuống rồi kéo một cái ghế ra ngồi xong mới nói, "Nàng rất tốt, nhưng con lại hơi vô dụng."

Cát Tường đã có thể kiếm được tiền nuôi gia đình mà hắn chỉ biết sống nhờ vào những gì sẵn có trong nhà.

Cái gì? Vương Kim Tú cho rằng mình nghe lầm, "Ai nói vậy? Con rất tốt, ai nói con không tốt?"

Vương Kim Tú nhất thời không vui, bà có tiếng là bao che con cái, đừng thấy ở nhà bà mắng chửi này kia, hạ thấp người ta không ra gì, nhưng ở bên ngoài tuyệt đối không cho phép ai nói người nhà bà không tốt, ai dám đi nói bậy bạ bà có thể xé nát miệng kẻ đó.

Chu lão tam dứt khoát không nói nữa, dù sao mẹ nghe cũng không hiểu, vội xua tay, "Không, không ai cả."

"Vậy là con vừa ý người ta đúng không?"

Chu lão tam gật đầu ngầm thừa nhận.

Tảng đá lớn trong lòng Vương Kim Tú rơi xuống, mừng đến không ngậm miệng được, bà nói rồi, lão tam nghe lời bà nhất, Cát Tường lại xinh đẹp, lão tam chắc chắn cũng sẽ thích.

Sập tối lúc ăn cơm, Vương Kim Tú mừng rỡ nấu thêm hai món, còn rang một đĩa đậu phộng, hâm nóng một bình rượu, nói tối nay muốn uống mấy chén, hai con dâu cũng ngồi xuống ăn cơm, uống chút rượu cho ấm bụng.

"Mẹ, có chuyện gì mà người vui vậy?" Chu lão đại hỏi.

Vương Kim Tú cười ha hả kể chuyện tìm đối tượng cho Chu lão tam. Thật ra tin tức này đã tới tai hai người con trai thông qua vợ mình, nhưng tất cả mọi người vờ như lần đầu tiên nghe được, đều nói thật tốt quá.

Nhất là Tuệ Hương, tính ra nàng cũng được xem như người trung gian giật dây, tuy chỉ nói có vài câu sáo rỗng nhưng trong lòng cũng thấy vui, Tuệ Hương cầm bình rượu rót cho cha chồng Chu Hổ Sinh trước, kế đó rót ly thứ hai cho Vương Kim Tú, cười nói, "Tốt quá, duyên phận của lão tam tới rồi."

Cả nhà đều rất vui vẻ, duy chỉ có dâu cả La Quyên Nhi là không vui nổi, chuyện gì vậy? Mọi người thật sự muốn rước người xứ khác vào nhà ư?

Tuệ Hương lần lượt rót rượu cho từng người trong nhà, lúc đến phiên La Quyên Nhi, nàng ta vô cùng khó chịu, "Ta không uống!"

"Uống một chút đi, hiếm khi có dịp." Tuệ Hương còn muốn rót cho nàng, La Quyên Nhi lấy tay ngăn cản, hai người đúng lúc chạm nhau, ly rượu lốc cốc rơi xuống đất, rượu rơi vãi khắp nhà, cũng may là cái ly không bị vỡ.

Vương Kim Tú còn chưa kịp nói gì, Chu lão đại đã trừng mắt nhìn vợ mình trước, "Nàng làm gì vậy, ngay cả đồ cũng không cầm nổi."

La Quyên Nhi không hé răng nói một lời, khuôn mặt bình tĩnh đối diện với Chu lão đại, mắt thấy hai vợ chồng sắp cãi nhau, Vương Kim Tú nâng ly lên, "Được rồi, ăn uống đi thôi."

Hôm nay tâm trạng bà tốt nên La Quyên Nhi có nhăn mặt bà cũng lười dạy bảo.

Dù sao hai đứa nhỏ cũng vừa ý nhau, bọn họ còn phải bận rộn lo hôn sự. Buổi tối lúc nằm trên giường, Vương Kim Tú đang nhớ lại thủ tục cưới hỏi của hai đứa con trai lớn, còn phải mời bà mối Lưu chính thức đến nhà Cát Tường cầu hôn, tiếp theo phải đi xem bát tự của hai đứa nhỏ, hợp thì chính thức bước tới, sau đó có thể định ngày thành thân.

Kế đó Vương Kim Tú cũng bận bịu với những việc này, Chu lão tam lại không chịu ngồi yên, trước đây hắn sống được ngày nào hay ngày ấy, nhưng hôm đó Cát Tường đã kí©h thí©ɧ hắn, Cát Tường có thể làm việc kiếm tiền, một đại nam nhân như hắn đương nhiên cũng phải làm được, sống hồ đồ hai mươi năm, lần đầu tiên Chu lão tam nổi lên suy nghĩ muốn phấn đấu.

Gia đình hắn kiếm sống nhờ đồng ruộng, bây giờ đang lúc nông nhàn, trong ruộng không có việc gì làm, hai chị dâu chủ yếu làm việc nhà, cho dù Chu lão tam muốn làm thì Vương Kim Tú cũng không cho, Chu lão tam nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới Chu Thiết Ngưu.

Hằng ngày Chu Thiết Ngưu lên núi đốn củi mang đi bán, gánh nhỏ năm văn, gánh lớn mười văn, hắn có thể đi theo Thiết Ngưu cùng nhau đốn củi đi bán.

"Không được đâu tam ca, đốn củi rất vất vả, huynh không làm được đâu, cực khổ không chịu nổi, ôi chao, huynh cứ ở nhà không tốt sao?" Chu Thiết Ngưu vừa nghe đã vội từ chối, nói gì cũng không tán thành, lên núi đốn củi vừa khổ vừa mệt, nào phải chuyện tam ca hắn nên làm.

Nhưng Chu Thiết Ngưu không lay chuyển được Chu lão tam, không được bao lâu thì chịu thua, Chu lão tam cầm rìu, hừng hực hứng thú đi theo Chu Thiết Ngưu lên núi.

Tuyết đọng trên núi vẫn chưa tan, gió thổi lạnh, nhiều hòn đá nhỏ bị băng bao phủ, giẫm lên vô cùng trơn trượt, không cẩn thận sẽ dễ té ngã, mới vừa lên núi chưa được bao lâu mà Chu lão tam đã ngã hai lần, khuỷu tay đầu gối cũng bị bầm đen.

Củi tốt dưới chân núi đã sớm bị chặt hết, muốn đốn củi mới phải vào sâu trong rừng.

Một lúc sau, cả người Chu lão tam đầy mồ hôi, mệt tới thở hồng hộc, Thiết Ngưu lại bước đi như bay.

"Không được, không được rồi, nghỉ một chút đi." Chu lão tam hơi ân hận, đi được một đoạn liền hô lên phải nghỉ ngơi.

Lăn qua lộn lại một lúc, dưới sự trợ giúp của Thiết Ngưu, Chu lão tam mới đốn được một bó củi nhỏ, sau khi xuống núi Thiết Ngưu còn phải quay lại đốn lần nữa, quay đầu hỏi Chu lão tam còn muốn đi nữa không.

"Không đi nữa." Chu lão tam thở hồng hộc, nghĩ thầm cả đời này hắn cũng không muốn lên núi đốn củi nữa, quả thật không phải chuyện cho người làm mà, Thiết Ngưu không hổ danh thiết ngưu, đúng là cốt thép.

Chu lão tam với vẻ mặt nhếch nhác mang củi về nhà, làm Vương Kim Tú đau lòng không thôi, "Đầu đông cả nhà đã trữ rất nhiều củi, đủ dùng tới đầu xuân, lúc này con lên núi đốn củi làm gì?"

Chu lão tam không biết ngượng nói bản thân muốn mang đi bán, chỉ có một bó nhỏ, e rằng có ba văn cũng không ai muốn mua.

Vương Kim Tú chỉ nghĩ rằng Chu lão tam muốn phụ giúp gia đình, vừa đi lấy nước ấm cho hắn rửa mặt vừa vui mừng nhắc mãi, "Ôi chao, tam nhi hiếu thảo quá, còn biết ra sức phụ giúp gia đình."

Chu lão tam tự kiểm điểm sâu sắc, cũng thử lên núi đốn củi vài ngày, Cát Tường vội vàng phụ giúp ở quán rượu nhỏ ba ngày liên tiếp, thuận lợi tích cóp được mấy chục văn làm vốn riêng, mà động thái của bà mối Lưu cũng nhanh nhẹn lưu loát, ngày hôm qua chính thức tới nhà cầu hôn, hôm nay cầm bát tự của Cát Tường và Chu lão tam đi làm lễ vấn danh (*), vấn danh về căn bản chỉ mang tính hình thức mà thôi, kết quả đương nhiên là đại cát đại lợi.

(*) là lễ do nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái (nguồn: Anh đào tẩm đường)

Bây giờ đã là tháng mười một, mắt thấy không bao lâu nữa sẽ đến năm mới, ý của bà mối Lưu là bảo nhà họ Chu nhân lúc trước khi bước sang năm mới tranh thủ đưa đồ sính lễ cho nhà gái, định ngày cưới vào đầu xuân năm sau.

"Tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian." Bà mối Lưu nói.

Vương Kim Tú liên tục tán thành, chuyện này đúng là phải tranh thủ, "Sau khi xong việc, coi như ván đã đóng thuyền, nhà ta cũng bắt tay vào thu dọn phòng tân hôn, đóng gia cụ mới, chuẩn bị cho hôn lễ."

"Không sai, đúng là như vậy." Bà mối Lưu thường giúp người ta nói chuyện mai mối, thôn nào có thợ mộc giỏi, trấn trên cửa hàng nào may hỉ phục đẹp, cùng với việc thành thân cần phải thu xếp và đồ như thế nào hay vật này kia cho hôn lễ bà đều có thể giúp cho ý kiến.

Hai người nói chuyện hăng say, ước chừng phải nói đến giữa trưa, thỉnh thoảng La Quyên Nhi sẽ nấu chút nước nóng pha trà mang vào, nghe rõ những gì bọn họ nói.

Trong lòng La Quyên Nhi khó chịu, cũng không thoải mái, không chỉ bởi vì ban đầu Vương Kim Tú không tìm nàng thương lượng mối hôn sự này, càng là vì nàng không thích người xứ khác.

Chuyện này cũng có nguyên do, trong thôn nhà mẹ nàng có hộ gia đình hảo tâm từng thu nhận và giúp đỡ một người xứ khác lưu lạc tới đây, kết quả người nọ là sói đội lốt cừu, sát hại nam chủ nhân, làm nhục người vợ, còn bắt cóc đứa con, người cả thôn cùng nhau lùng sục trên núi mới bắt được tên ác ôn này.

Đó là lí do vì sao trong lòng La Quyên Nhi người từ nơi khác tới đều mưu mô tâm cơ, bằng không thì quê mình không ở lại chạy sang nơi khác làm chi, chắc chắn ở quê nhà đã làm chuyện xấu gì đó rồi.

Vào buổi tối, La Quyên Nhi không nhịn được bèn tìm Vương Kim Tú, nói ra lo lắng trong lòng mình.

"Con nói cái gì?" Vương Kim Tú vừa sợ vừa giận lại cảm thấy buồn cười, La Quyên Nhi gả tới nhà bà đã năm sáu năm, sinh một trai một gái, bình thường không thích nói chuyện, tính tình khá bủn xỉn lại thích hờn dỗi, nhưng Vương Kim Tú không ngờ tới nàng lại nói tới chuyện này, "Gia đình Cát Tường thật sự trong sạch, không giống với tên đào phạm mà con nói đâu."

"Nhà họ là dân tị nạn tới đây nương nhờ họ hàng, đáng tiếc thân thích của bọn họ đã dọn đi từ lâu."

"Năm ngoái quan phủ đã thông báo bọn họ nhập tịch vào chỗ chúng ta, tuy đúng là người xứ khác, nhưng theo đăng ký hộ tịch của quan phủ cũng là người trấn Hoàng Sa."

La Quyên Nhi bĩu môi, "Mẹ, dù sao người cũng không nghe lời con!"

Này, ai mới là người không chịu lắng nghe hả.

Vương Kim Tú gật đầu, hít một hơi còn chưa kịp nói gì, La Quyên Nhi cho là bà lại tức giận, vội vã về phòng mình.

Chu Hổ Sinh bên cạnh cất lời, "Cát Tường này còn chưa gả qua đây đã như vậy, chờ đến lúc thật sự vào nhà chúng ta, chị em dâu có thể chung sống hòa thuận được không?"

"Ý ông là sao?" Vương Kim Tú liếc mắt nhìn Chu Hổ Sinh.

Chu Hổ Sinh nhíu mày, ho vài tiếng, "Không có gì, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, bà đừng gấp gáp, cứ bình tĩnh, đâu sẽ ra đó."

"Ông bớt nói nhảm lại cho tôi! Ông không hài lòng với Cát Tường hả?" Vương Kim Tú vừa nghe Chu Hổ Sinh nói thì dễ dàng nổi cáu, nhìn thì có vẻ những gì ông nói rất có lý, thật ra tất cả đều là lời thừa thãi, nếu không phải là phu thê vài chục năm, thật bà cũng không hiểu ý của ông ấy.

Đúng là Chu Hổ Sinh cũng không quá thích người xứ khác cho lắm, nhưng ông chỉ cúi đầu hút thuốc, không nói gì.

Vương Kim Tú nghiến răng nghiến lợi, "Lúc trước tôi đã hỏi qua ý ông rồi đúng không? Sao lúc đó ông không nói? Bây giờ lại nói tôi quá vội vàng, lại chờ nữa lão tam cũng đã ngoài hai mươi, càng khó tìm người hơn!"

"Thôi được rồi, đi ngủ thôi!"

Cả cái nhà này già trẻ lớn bé ai cũng làm bà nhọc lòng, Vương Kim Tú thở dài, bà thật sự rất mệt mỏi, ngoại trừ vợ lão nhị có thể phụ giúp, còn lại ai cũng cần bà săn sóc trông nom."

Ngày hai mươi tháng mười một là lễ tế thần sông của trấn Hoàng Sa, sẽ tổ chức lễ thờ cúng bên bờ sông, buổi tối còn có đốt pháo và múa rồng, ngoài ra mỗi nhà sẽ dùng gạo nếp làm bánh nếp tròn, có thể ngâm trong nước trữ đông ăn dần.

Các hộ nông dân đều tự làm bánh, còn người trong trấn thì không chắc, nhà Cát Tường sẽ làm rất nhiều bánh, tới lúc đó mang đi bán.

Còn vài ngày nữa mới đến ngày hai mươi, khoảng chừng ngày mười lăm, gia đình Cát Tường bắt đầu bận bịu.

Lần trước Chu lão tam lên núi đốn củi, sau khi về nhà tay chân đau nhức mấy ngày liền, bây giờ mới đỡ. Nghe Vương Kim Tú nói muốn lên trấn mua bột gạo nếp và đường nâu, hắn vội vã xung phong nhận lấy việc này.

Như vậy hắn mới có thể kiếm cớ đi gặp Cát Tường!