(*) Rất trùng hợp, rất đúng lúc, trùng hợp lạ kìTác giả: Trường An Mặc Sắc
Sáng sớm hôm sau, Vương Kim Tú ăn sáng xong liền chuẩn bị ra ngoài tìm bà mối hỗ trợ, thôn bên cạnh có một người gọi là bà mối Lưu, mồm mép nhanh nhẹn, cách nói chuyện và làm việc rất đáng tin cậy, là bà mối có tiếng ở làng trên xóm dưới, tìm thím ấy hỗ trợ Vương Kim Tú rất yên tâm.
Thu dọn xong, bà về phòng ôm vại tiền dưới giường ra, gói chút tiền lẻ vào tờ giấy đỏ rồi nhét vào trong ngực, định bụng đưa cho bà mối Lưu làm chút tiền may mắn.
"Quyên Nhi, Tuệ Hương, ta ra ngoài một chuyến, nhớ cho gà vịt heo trong nhà ăn và quét sân đấy nhé."
Lúc đi ngang qua sân, hai con dâu đang cầm rổ chuẩn bị lên núi hái chút hồng dại, vì hôm qua đã thống nhất Vương Kim Tú cũng đi nên La Quyên Nhi không nhịn được thuận miệng hỏi, "Mẹ, người không định lên núi với bọn con à? Quả hồng dại cũng không nhiều lắm, qua hai ngày nữa là mọi người hái hết rồi."
Vương Kim Tú khoanh tay lại, "Hồng dại có là gì, hôm nay ta phải đi làm chuyện trọng đại, được rồi, ta đi trước đây."
Vương Kim Tú vừa bước chân trước ra khỏi cửa sân, Tuệ Hương sau lưng liền kéo La Quyên Nhi lên núi, vừa đi vừa nói với đại tẩu chuyện hôm nay mẹ chồng muốn đi tìm bà mối, đều là người một nhà nên việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Tuệ Hương càng nói càng vui vẻ, La Quyên Nhi nghe xong lại hụt hẫng.
Đều là con dâu, nàng còn là dâu cả, dựa vào đâu mẹ không tìm nàng thương lượng những việc này mà chỉ tìm Tuệ Hương chứ?
La Quyên Nhi cúi mặt, môi mỏng mím lại, sắc mặt không tốt lắm, đến lúc tới chân núi, có thể trông thấy một mảnh rừng nhỏ hồng dại kia, nàng bực bội ngắt lời, "Được rồi, chuyện chưa đâu vào đâu có đáng để ngươi cười đến không khép miệng được thế không, ta ngàn vạn lần không thích người xứ khác, không hứng thú."
Nói xong vượt qua Tuệ Hương đi lên núi.
Tuệ Hương cầm rổ có chút bối rối, người chị dâu này của nàng có đôi khi hay khó chịu như vậy, không biết đã chọc giận nàng ấy lúc nào, Tuệ Hương làm chị em dâu nhiều năm với La Quyên Nhi nên sớm đã quen với cái tính tình quái gở này của nàng ta, không để bụng, chỉ biết hung hăng vò đám cỏ khô ven đường cho hả giận rồi đi theo lên núi.
Chỉ một lúc sau, mặt trời ló dạng, Chu lão tam ngồi trong phòng đọc thoại bản (*) một lát thấy rất nhàm chán, đứng dậy uống nửa chén nước rồi chào hỏi cha hắn Chu Hổ Sinh một tiếng, đẩy cửa sân ra ngoài đi bộ.
(*): một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Chu lão tam vừa ra khỏi cửa, các thôn dân đang ngồi bên ven đường đóng đế giày, nói chuyện phiếm hay phơi nắng đều nhìn hắn. Có người gọi hắn lại ăn hạt dưa đậu phộng, cũng có người lôi kéo muốn hỏi hắn chuyện quay về không đọc sách nữa là như thế nào.
Chưa kể đến, tuy rằng Chu lão tam chỉ mặc một chiếc áo bông lam bình thường nhưng lại trông có khí chất hơn hẳn những thanh niên khác trong thôn, lưng thẳng, mặt mũi sạch sẽ, cả người trông thoải mái lại dễ chịu. Đứa trẻ đi bên đường trông thấy hắn cũng không nhịn được ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn vài lần, sau đó tập tễnh đi qua chỗ Chu lão tam.
Chu lão tam cũng không né tránh, cười cúi người véo véo đôi má phúng phính của đứa trẻ, đứa trẻ mừng rỡ cười khanh khách, nhân cơ hội chui vào trong ngực Chu lão tam. Chu lão tam này ăn nói lễ độ, trên người cũng sạch sẽ nên rất được bạn nhỏ yêu thích, tiểu hài tử dính lấy hắn, hắn cũng vui vẻ đùa với đứa nhỏ một lúc.
"Nhìn xem, người gì mà ai cũng yêu mến, sau này ai có thể gả cho lão tam chắc chắn được hưởng phúc."
"Đúng vậy, thôn chúng ta không tìm ra được người tốt thứ hai như này đâu."
Có người khen Chu lão tam bởi vì hắn tuấn tú lại nhã nhặn, nhất là người có trượng phu nóng tính không nói được câu nào mềm mỏng dễ nghe lại càng khen hắn không dứt miệng, đương nhiên, khen thì khen, nếu muốn sống cùng người như Chu lão tam, vẫn có không ít người rút lui.
Vài người mẹ chồng ngồi phơi nắng trên khoảng đất bằng cách đó không xa liền hạ giọng bắt đầu phụ họa.
"Này, lúc Chu lão tam còn nhỏ chúng ta còn cho rằng hắn là thần đồng đấy, không ngờ đứa nhỏ này lớn lên trông anh tuấn đẹp trai, đẹp nhưng không dùng được."
"Đúng đó, nhìn xem, một người mà cái gì cũng không biết thì uổng phí nhiều năm đèn sách quá đấy chứ, cho dù khuê nữ nhà ta cả đời không lấy chồng cũng không thể gả cho người như vậy."
"Mệt Kim Tú còn coi hắn như báu vật, ta thấy phế liệu thì đúng hơn!"
Tin tức Chu lão tam không đọc sách trở về nhà được xem như chuyện lớn ở thôn Chu, Vương Kim Tú vốn tưởng rằng hắn sẽ xấu hổ không dám ngẩng đầu ở trong thôn, không ngờ Chu lão tam thích ứng rất tốt, thản nhiên về nhà, gặp người nói xấu cũng không tức giận, Vương Kim Tú cãi nhau với người ta hắn còn ở bên cạnh khuyên, "Mẹ, đừng tranh cãi làm gì, không có gì đáng để tức giận."
Trái lại hắn rất rộng lượng.
Lúc Chu lão tam đang đùa giỡn với đứa trẻ, Chu Thiết Ngưu cùng thôn gánh một bó củi từ trên núi đi xuống, nghe thấy mấy bà lão bên cạnh nghị luận, sắc mặt Chu Thiết Ngưu lập tức trầm xuống.
Thiết Ngưu là đứa trẻ số khổ, nhỏ hơn Chu Lão Tam hai tuổi, cha mẹ lần lượt bệnh chết lúc hắn còn nhỏ, trong nhà chỉ còn một ông cố đã gần bảy mươi tuổi. Chu lão tam lúc nhỏ chơi thân với Thiết Ngưu, sau này đến trường đọc sách Chu Thiết Ngưu còn đi thăm hắn, tiện thể giúp mang chút đồ hoặc đưa đồ ăn. Mỗi lần Chu lão tam về thôn cũng sẽ trò chuyện với Thiết Ngưu, cái tên Thiết Ngưu duy nhất mà Thiết Ngưu biết viết cũng do Chu lão tam cầm tay chỉ dạy.
"Tam ca, đi thôi, đừng ở đây lảm nhảm nữa, ghé nhà đệ chơi đi." Chu Thiết Ngưu vỗ vai Chu lão tam gọi hắn đi.
Chờ đến khi tới sân nhà Thiết Ngưu, trông thấy ông cố Thiết Ngưu đang bào gỗ làm ghế, Chu lão tam lại hừng hực hứng thú đi tới hỏi cái này cái kia, ông cố Thiết Ngưu bị lãng tai nên Chu lão tam phải gân cổ lên nói chuyện, ông cụ ê a mấy câu, không biết nói gì nhưng trông có vẻ vui mừng.
Chu Lão Tam chính là như vậy, trông lịch sự nhã nhặn, chỉ có lúc thả lỏng mới thấy người này toát ra chút gì đó cà lơ phất phơ nhàn nhạt, không màng thế sự.
"Tam ca, bọn họ đều ở sau lưng nói xấu huynh, vừa rồi một đám người trên mặt thì cười hihi haha sau lưng lại bình phẩm chê cười huynh, huynh không để ý bọn họ à!" Thiết Ngưu chất củi xong, rốt cuộc nhịn không được.
Chu lão tam nhặt mùn cưa chơi, quay đầu lại nói, "Vậy cũng có sao, thích nói cứ nói, dù sao ta cũng không quản được miệng của bọn họ."
Chu Thiết Ngưu xem như phục hắn, ngồi xổm xuống hỏi, "Trên trấn có gánh hát mới tới, mấy ngày nay đều biểu diễn ở chợ, tam ca, hay là chúng ta lên trấn xem đi?"
"Được, nhân lúc trời còn sớm, giờ chúng ta đi thôi!" Chu Lão Tam hào hứng, không chút suy nghĩ liền đồng ý, về nhà báo một tiếng, gói mấy cái màn thầu buổi sáng còn thừa bỏ vào trong ngực rồi cùng Chu Thiết Ngưu ra ngoài.
Trước khi đi nói với ông cố của Chu Thiết Ngưu, "Ông cố, lúc về cháu sẽ mua cho ông một cân rượu!"
Ông cụ cười làm nếp nhăn càng thêm sâu, hào hứng gật đầu, "Được, đi uống rượu mừng hả? Nhớ về sớm chút."
......
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng mùa đông ấm áp không gắt chút nào, chiếu lên người vô cùng thoải mái. Tuyết trắng giống như muối từ trong vại đổ ra hai bên đường, yên lặng tích tụ trên đồng ruộng, trên ngọn cây.
Gió cũng lặng, thi thoảng xen lẫn chút bông tuyết nhẹ bay.
Chu Thiết Ngưu và Chu lão tam đều có vóc dáng cao lớn, Thiết Ngưu người cũng như tên, cao to cường tráng như con trâu sắt, Chu lão tam tuy cao nhưng người trông hơi gầy. Dọc đường đi hai người nói nói cười cười nên đi rất nhanh, đi một mạch không nghỉ đã sắp đến trấn Hoàng Sa.
Ngày đẹp trời phải mang chăn phơi nắng thì ban đêm ngủ mới ấm áp. Nhân lúc này Cát Tường cũng mang chăn trong nhà ra phơi.
Cát Vạn Thành và Cát Thụy đã ra ngoài bán bánh bột ngô, buổi sáng Đường Thúy uống một thang thuốc mới bốc, trong toa có các loại dược liệu có tác dụng an thần, sau khi uống xong cũng ngủ rồi. Cát Tường không muốn đánh thức mẹ, một mình lặng lẽ ôm chăn ra treo ở chỗ đất trống cách nhà không xa, nơi đó Cát Vạn Thành dùng mấy cây trúc dựng thành chỗ phơi đồ.
Thật vất vả mới phơi chăn lên được, Cát Tường tìm một khúc gỗ vỗ chăn, đột nhiên một âm thanh vang lên từ phía sau, Cát Tường hoảng sợ, xoay người liền trông thấy gương mặt tươi cười bỉ ổi của Lưu Thiết Sinh, hắn trốn bênh cạnh rình mò đã lâu đang định tiến lên động tay động chân, ai ngờ Cát Tường cảnh giác phản ứng ngay lập tức, suýt chút nữa dùng khúc gỗ trong tay cho hắn một gậy.
"Cát Tường muội muội đang phơi chăn à, ca ca giúp muội nhé, xem muội da mỏng thịt mềm này, sao làm được mấy chuyện như vậy." Lưu Thiết Sinh cười lộ ra hai hàm răng xiêu xiêu vẹo vẹo mặc kệ Cát Tường đang trừng mắt nhìn mình, cúi người định lấy khúc gỗ trong tay Cát Tường, miệng tiếp tục nói, "Để ta làm cho, đàn ông đàn ang ai lại để phụ nữ làm mấy việc này."
Cát Tường không ngốc, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn giao gậy ra, biết Lưu Thiết Sinh sợ cha mình, nàng quay đầu hướng về phía nhà mình kêu lên, "Cha, hắn lại tới quấy rối! Cha!"
Nói xong hù dọa Lưu Thiết Sinh, "Ngươi cút mau! Nếu không cha ta sẽ đánh ngươi!"
Lưu Thiết Sinh cười híp mắt trông dung tục lại bẩn thỉu, "Cát Tường muội muội, sao muội lại lừa ca ca thế? Cha và đệ muội đang bán bánh trên trấn, ta đã thấy rồi."
Được lắm, thì ra là có chuẩn bị mà đến.
Cát Tường mím môi cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hiện vẻ giận dữ, nàng ăn khỏe cho nên sức lực cũng lớn hơn nữ tử bình thường một chút, nhưng để đối phó với tên đàn ông như Lưu Thiết Sinh thì không dám nắm chắc mười phần thắng, hơn nữa, nếu có người nhìn thấy nàng đánh nhau với Lưu Thiết Sinh chắc chắn bất lợi cho nàng, cho nên Cát Tường không kích động, tạm thời mặc kệ mấy cái chăn bông, xoay người chạy về nhà.
"Cát Tường muội muội, sao muội lại chạy?" Lưu Thiết Sinh thèm khát Cát Tường đã lâu, thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn cùng đôi tay nhỏ nhắn của Cát Tường thì không kiềm chế được, hắn là kẻ lưu manh vô lại, ban đầu muốn làm con rể nhà họ Cát nên còn chút kiêng dè, sáng hôm nay uống hai ly, giờ đúng là lúc ngấm rượu, hơn nữa Cát Vạn Thành không ở nhà nên càng lớn gan, thế mà dám đuổi theo nắm tay Cát Tường.
Cát Tường quay đầu lại cho thằng nhãi này mấy gậy.
Đúng lúc này, Chu lão tam và Chu Thiết Ngưu vừa mới đi tới gần đó, trên đường đi qua một bãi đất lầy lội, giày cũng lấm lem, Chu lão tam muốn tìm bờ sông rửa sạch bùn đất.
"Tam ca, huynh cũng sạch sẽ quá đấy!" Chu Thiết Ngưu luôn miệng khen ngợi, hắn vô cùng sùng bái Chu lão tam, chỉ cần là lời tam ca nói hắn đều sẽ thấy đúng thấy tốt.
Hai người cười nói ra khỏi đường lớn đến bờ sông Trường Sa rửa sạch giày, Chu lão tam ngắm nhìn mặt sông rộng lớn yên ả, thoải mái duỗi người, theo tiếng gió, âm thanh Cát Tường và Lưu Thiết Sinh tranh chấp cách đó không xa mơ hồ truyền tới.
Chu lão tam tò mò đến gần, vừa khéo trông thấy một nam nhân giống như đang khi dễ một tiểu cô nương. Chu lão tam này mơ mơ màng màng sống ở trường học mười mấy năm, tuy rằng đọc sách không tới đâu nhưng tâm tính thiện lương, không chút suy nghĩ liền hô lớn, "Ngươi làm gì đó!"
Lưu Thiết Sinh hoảng sợ, quay đầu lại thấy một thư sinh dáng dấp mềm yếu lo chuyện bao đồng nên chẳng sợ, dùng hết khí phách côn đồ trên người ra chỉ vào Chu lão tam mắng, "Không phải việc của ngươi! Cái tên ẻo lả này vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, hừ......"
Chu lão tam chưa từng đánh nhau cũng không giỏi mắng chửi người, hơn nữa, chửi đổng với loại người như vậy chẳng phải sỉ nhục người có văn hóa sao, hắn nhìn xuống đất định tìm cục đá tiện phòng thân, chỉ cần đuổi người đi là được, không cần hơn thua ba cái lời nói này.
Nhưng dù tính toán kỹ càng thế nào cũng quên mất bên cạnh còn có Chu Thiết Ngưu, Thiết Ngưu chính là người đánh nhau giỏi nhất thôn, cũng không chịu được người khác mắng Chu lão tam, thoáng cái nhảy ra từ phía sau Chu lão tam, "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa?"
Lưu Thiết Sinh sợ tới mức xoay người bỏ chạy, Chu Thiết Ngưu cũng mặc kệ đuổi sát phía sau không bỏ, hai người nhanh chóng chạy đi xa.
Cát Tường đứng tại chỗ trừng to đôi mắt có chút sững sờ, trái lại Chu lão tam vẫn bình tĩnh, nói với Chu Thiết Ngưu một tiếng, "Kiềm chế chút!"
Ngay sau đó nhìn về phía Cát Tường, "Cô nương, trong thời gian ngắn hắn sẽ không tới nữa, mau về nhà đi thôi, trong nhà còn có người không?"
Cát Tường mới vừa trải qua kinh hãi, trên gò má trắng nõn có hai vệt đỏ ửng, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, mái tóc đen bóng sau đầu dùng trâm cài gỗ quấn lên, để tiện phơi đồ nàng đã cởϊ áσ bông dày bên ngoài, mặc một chiếc áo bông mỏng thêu hoa, để lộ dáng người lả lướt.
Lần đầu tiên Chu lão tam nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy không khỏi có chút căng thẳng, sau đó quay đi không hề nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà người ta.
"Cát Tường! Cát Tường à!" Vừa rồi Đường Thúy bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, nghe thấy giọng Lưu Thiết Sinh làm bà sợ tới mức vội vàng xuống giường, tìm cây kéo, vịn tường và khung cửa từ từ đi ra, vừa ra khỏi cửa liền nôn nóng gọi Cát Tường, sợ nàng xảy ra chuyện gì không hay.
"Mẹ, con không sao, vừa rồi người kia tới quấy rối nhưng đã bị bọn họ đuổi đi rồi!" Cát Tường vội vàng xoay người tới đỡ Đường Thúy, vừa chạy vừa quay đầu lại nói với Chu lão tam, "Cảm ơn huynh, đại ca, hai người tới thật đúng lúc."
Chu lão tam vóc người cao lại đẹp trai, dáng vẻ cùng cách ăn nói kia đều là trăm dặm mới tìm được một người, Cát Tường nhìn tự nhiên cũng sinh lòng ưa thích, lúc nói lời cảm tạ Chu lão tam, đôi mắt nàng sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp, hai người liếc nhìn nhau rồi nhanh nhóng chuyển hướng.
Bên ngoài gió lớn mà Đường Thúy lại trực tiếp từ trên giường bò dậy nên chỉ mặc một cái áo mỏng, Cát Tường lo lắng cho sức khỏe của mẫu thân nên vội dìu bà đi vào phòng. Lúc này Chu Thiết Ngưu cũng đuổi kịp Lưu Thiết Sinh, đè tên này xuống đất đấm cho vài quyền làm tên lưu manh này khóc la ỏm tỏi.
"Hừ!" Chu Thiết Ngưu đánh người xong rồi quay về.
Cát Tường mời bọn họ vào nhà ngồi, còn muốn giữ bọn họ ở lại ăn bữa cơm để tỏ lòng biết ơn, Chu Thiết Ngưu sờ sờ bụng, không nhắc thì thôi, thật là có hơi đói, nhưng Chu lão tam vừa thấy gia cảnh Cát Tường, nàng có rất nhiều chuyện phải vội lo nào có sức tiếp đón hai người bọn họ, khước từ vài câu thì đi.
Hai người trở lại đường cái đi về phía thị trấn náo nhiệt, Chu Thiết Ngưu khó hiểu hỏi, "Tam ca, sao huynh cứ nhìn ra phía sau vậy? Đệ đã cảnh cáo tên kia, bảo hắn lần sau phải tránh chúng ta ra, bằng không đệ thấy lần nào đập lần đó! Yên tâm đi, hắn sẽ không theo đâu."
Chu lão tam nào có nghĩ tới chuyện này, hắn hỏi Chu Thiết Ngưu, "Gia đình vừa rồi là người nơi nào vậy, huynh nhớ hai năm trước đâu có người sống ở ven sông."
"Năm ngoái thì phải, đệ cũng không rõ lắm." Chu Thiết Ngưu nói.
Lại nói đến phần Cát Tường, Đường Thúy chăn cũng chưa kịp đắp đã thúc giục Cát Tường chạy nhanh lên trấn tìm Cát Vạn Thành về, chuyện bà lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Lưu Thiết Sinh càng ngày càng quá mức, hôm nay may mắn gặp được người hảo tâm, lần sau làm sao bây giờ?
Cát Tường đồng ý, đối với chuyện vừa rồi cũng nghĩ mà sợ, giúp mẫu thân đắp chăn rồi nghe lời xoay người đi tìm cha, chẳng qua, vừa ra ngoài thì thấy một bao khoai lang đã phơi khô trước cửa, nghĩ thầm nếu có thể đuổi kịp hai vị ân nhân vừa rồi sẽ đưa cho bọn họ làm tạ lễ.
"Đại ca, đại ca! Chờ ta với!" Cát Tường cười mừng rỡ, vẫy tay với người phía trước.
Nàng cười lên trông thật đẹp, trông còn dịu dàng hơn cả gió xuân, trong ánh mắt có tia sáng, Chu lão tam cười đến vui vẻ, đứng tại chỗ chờ Cát Tường đuổi theo, nhận lấy khoai lang khô nàng đưa, "Muội tử, muội khách sáo quá rồi."
"Không, nên vậy, là quà cảm ơn muội tặng các huynh!" Cát Tường đưa khoai lang khô xong cũng không có thời gian tiếp tục nói chuyện với bọn họ, nàng đi tìm cha và đệ đệ.
Kế đó Chu lão tam thơ thẩn cả trưa, thậm chí lúc xem xiếc ảo thuật cũng thấy tẻ nhạt vô vị, ngược lại Chu Thiết Ngưu vui sướиɠ hài lòng, ăn hết một nửa số khoai lang khô Cát Tường tặng, mắt thấy đồ ăn sắp bị tiêu diệt sạch sẽ, Chu lão tam nhanh chóng đoạt lại bao giấy, móc màn thầu trong ngực đưa qua.
"Khoai lang ăn nhiều nóng ruột, đệ ăn màn thầu đi."
Chu Thiết Ngưu cười ha hả nhận lấy, màn thầu quý hơn khoai lang, "Tam ca, huynh tốt với đệ thật."
......
Về phần Vương Kim Tú bên này, bà tìm được bà mối Lưu thôn bên cạnh, kể hết tâm tư trong lòng. Có thể nói bà mối Lưu là người có kinh nghiệm dày dặn, nói chuyện với Vương Kim Tú một lúc lâu, xem như hiểu được thấu đáo suy nghĩ của Vương Kim Tú.
Với đứa con trai cưng này của Vương Kim Tú, muốn cưới một cô nương tốt tính, bộ dáng xinh đẹp lại biết quan tâm, những cô nương như vậy nói thật sẽ coi thường Chu lão tam, cho nên điều kiện Vương Kim Tú đưa ra cũng phóng khoáng, chỉ cần là người tốt, điều kiện nhà gái bà mặc kệ, bà chỉ lo là sau này nhà gái sẽ nhờ Chu gia chiếu cố, chỉ cần giải quyết được điểm này, Chu lão tam và Cát Tường trái lại rất xứng đôi.
"Được, ăn trưa xong ta liền đi lên trấn giúp ngươi nói chuyện, cô nương này ta đã gặp qua, xác thật không tồi, lão tam nhà ngươi ta cũng gặp qua, đều hiểu tận gốc rễ, ta làm mai mối mấy chục năm nay, quy tắc đầu tiên chính là ta phải thấy xứng, bằng không dù có cho nhiều tiền ta cũng không làm! Hôn nhân đại sự ấy mà, là chuyện cả đời, bà mối không có tâm sẽ bị ghi hận cả đời."
Bà mối Lưu nói hết chuyện này tới chuyện khác, mồm mép vô cùng lanh lẹ, Vương Kim Tú và bà ấy càng nói càng vui vẻ, tươi cười trở về thôn, ngóng trông việc này có thể thành công.
Đầu giờ chiều ăn cơm xong, bà mối Lưu rất chuyên nghiệp, nghỉ ngơi một lát cho tiêu cơm rồi lập tức đi lên trấn, lúc đến cửa nhà Cát Tường ven sông Hoàng Sa thì đúng lúc đuổi kịp Cát Vạn Thành vừa tức giận xong, ủ rũ cụp mắt xoa mặt chuẩn bị làm bánh buổi chiều bán.
Một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi, vừa uể oải lại tức giận thiếu chút nữa rơi nước mắt. Nghe Cát Tường kể chuyện lúc sáng bị Lưu Thiết Sinh ức hϊếp, ông hận không thể đánh chết tên khốn kia, hiện giờ tâm trạng bực bội, suy nghĩ tới người Chu gia lần trước nghe nói kia, hay là...? Tìm bà mối hỏi chút chuyện, cứ mặc kệ, Cát Tường ở lại cái nhà này không ổn, ông không xứng làm cha, không bảo vệ được con mình.
"Cát đại ca, ngươi đang bận gì đó? Là ta, bà mối Lưu đây." Bà mối Lưu cười khanh khách đến gần, đứng bên cạnh Cát Vạn Thành, đưa mắt nhìn vào phòng, hạ giọng nói, "Ta tìm ngươi nói chút chuyện."
Cát Vạn Thành ngẩng đầu thấy là bà mối Lưu thì không khỏi nhíu mày, bà mối Lưu này nửa năm trước cũng đã tới một lần, ông biết người phụ nữ này là bà mối, lần trước muốn dạm hỏi Cát Tường làm mẹ kế cho người ta, người đàn ông kia đã hơn ba mươi còn có bốn đứa con, Cát Vạn Thành mém chút tức chết, ông có ấn tượng không tốt với vị thím Lưu này, cộng thêm tâm trạng hiện tại nên sắc mặt cũng không tốt.
"Chuyện gì? Ngươi nói đi, không phải lời hay đừng trách ta mắng người!"
Bà mối Lưu cười ngượng ngùng, lúc trước bà cho rằng nhà họ Cát sốt ruột gả con gái vì tiền sính lễ để xây nhà mua đất an cư, nào đâu biết người ta lại quý trọng con gái đến vậy, nếu không sao Cát Vạn Thành còn ghi hận bà tới giờ này chứ.
Thấy bà m Lưu sau một lúc lâu cũng không hé răng, Cát Vạn Thành xoay người muốn vào phòng, "Nói hay không? Không nói thì thôi."
"Ôi, gấp gì chứ, lần trước là do ta mạo phạm." Bà mối Lưu xoa tay, trước tiên ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng Cát Vạn Thành không để ý, mất kiên nhẫn liếc mắt nhìn bà một cái.
"Được, ngươi là người thẳng tính, ta cũng không dài dòng, có người nhờ ta tới cửa làm mai, lần này là mối tốt đấy, công tử hai mươi tuổi gia đình khá giả, điều kiện trong nhà cũng không tồi, người địa phương, gia tộc lớn." Thím Lưu nói một hơi dài.
Lúc này sắc mặt Cát Vạn Thành mới tốt một chút, hỏi, "Họ gì? Ở thôn nào?"
"Thôn Chu, chàng trai kia tên Chu Hữu Phú, đứng thứ ba, phía trên có hai ca ca đều đã lập gia đình, cha mẹ còn trẻ, người cũng tốt, thế nào, ngồi xuống nghe ta nói chuyện chứ?" Bà mối Lưu nói.
Tâm tư Cát Vạn Thành khẽ động, không phải trùng hợp như vậy chứ?