Tác giả: Trường An Mặc Sắc
Sáng sớm tinh mơ thức dậy, ngoài sân là một mảnh mênh mông trắng xoá. Tuyết rơi cả đêm đến khi trời hửng sáng mới ngừng, tích tụ đến bây giờ dày khoảng chừng hai tấc.
Vương Kim Tú chui ra khỏi chăn, mặc trung y, ngay sau đó xoay người xuống giường, vừa mặc áo bông vừa đẩy cửa ra, hướng ra sân lớn giọng gọi con dâu đi làm việc, "Quyên Nhi, Tuệ Hương, mau đến xem chuồng gà, tuyết rơi nhiều quá, các con ra dọn tuyết đọng trên nóc chuồng đi."
Nói xong xoay người liếc mắt nhìn lên giường một cái, đẩy tay, nhanh nhẹn nói với trượng phụ của mình, "Được rồi, trời đã hừng đông, ông ngẩn người một lúc rồi cũng nên mau dậy thôi."
Dứt lời, cúc áo bông phía trên cũng đã cài xong, bà vội vàng chải đầu, tùy tiện thu dọn một chút rồi đi về phía nhà bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu nước.
Vương Kim Tú là người giỏi giang có tiếng ở Chu thôn, từ thôn bên cạnh gả đến đây hai mươi mấy năm, chuyện trong nhà xử lý ngăn nắp, cuộc sống trôi qua sung túc. Chồng bà - Chu Hổ Sinh - là người thành thật, cần mẫn, làm ruộng trồng trọt đều giỏi, hai vợ chồng sinh ra ba người con trai, lão đại tên Chu Khai Vinh, lão nhị tên Chu Khai Hoa, lão tam là Chu Khai Phú, vốn còn định sinh thêm lão tứ đặt tên là Chu Khai Quý, ai ngờ sau này lại không mang thai nữa.
Thôi, xem như không gom góp đủ "Vinh hoa phú quý" vậy. Vương Kim Tú thường xuyên nhắc mãi, cứ cho là tên này xảy ra vấn đề, ngụ ý tốt không gom đủ ngược lại sẽ trở thành thất bại, ảnh hưởng đến vận khí của gia đình.
Vốn là, gương mặt lão tam Chu Khai Phú nhà bà lúc mới sinh ra đã rất đẹp, sau khi đầy tháng lại càng tròn vo, hồng hào trắng mịn, xinh đẹp giống như đồng tử trong tranh tết, Vương Kim Tú yêu thích đến cười không khép miệng được. Kế đó lão tam cũng không chịu thua kém, học nói học đi cũng nhanh hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa, hơn nữa sau này có một thầy tướng số đi ngang qua thôn, người này đến nhà xin nước uống, Chu lão tam bước những bước đi non nớt tới đưa chén nước cho ông.
Thầy bói vừa thấy Chu lão tam thì hai mắt sáng rỡ, vừa sờ cốt vừa xem tướng mạo, còn hỏi bát tự, cuối cùng vui mừng nói đứa nhỏ này tương lai có phúc lớn.
Khi đó Vương Kim Tú cũng không quá để bụng, sau này Chu lão tam càng lớn càng đẹp, trắng trắng mềm mềm quả thực không giống con cái nhà nông, lúc này bà bỗng nhiên nhớ tới lời thầy tướng số năm ấy, lẽ nào phúc lớn này muốn ám chỉ tương lai đứa nhỏ có thể làm quan?
Bà càng nghĩ càng thấy đúng, cách một ngày liền cắt hai cân thịt, xách thêm một rổ trứng gà đến tư thục trong thôn, thỉnh tiên sinh dạy lão tam nhà mình đọc sách.
Vương Kim Tú mới vừa nhớ lại chuyện này, con dâu cả La Quyên Nhi đã tiến vào nhà bếp, vừa hà hơi vừa nói, "Mẹ, con vừa xem qua, chuồng gà vẫn tốt không có vấn đề gì, con cũng đã dọn sạch tuyết đọng trên nóc, người nhìn xem, hôm qua gà còn đẻ được hai quả trứng."
Nói xong xòe tay ra, bên trong là hai quả trứng gà trắng trẻo béo ú.
Vương Kim Tú nhận lấy, nâng như của quý bỏ vào bình gốm trữ trứng bên cạnh, vừa thả vừa càm ràm với con dâu, "Con nói xem dáng dấp lão tam tuấn tú, tính tình cũng tốt, nhà ta cũng không kém, sao nó lại không lấy được vợ chứ?"
Hóa ra, từ lúc Chu lão tam sáu tuổi đi tư thục học vỡ lòng, chuyện đọc sách này nói học là học đến mười bốn năm, hắn học hành chăm chỉ đến tiên sinh cũng khen, nhưng ngoại trừ chăm chỉ ra thì không có chút tư chất nào của người đọc sách, đến nay cũng chưa đậu tú tài.
Ngay cả bản thân Chu lão tam cũng nói, hắn không phải là người có thiên phú học tập.
Nhưng Vương Kim Tú không tin thần tin quỷ, vừa liên tục khuyên nhủ lại gây áp lực, vừa buộc Chu Lão Tam ở lại trường thêm vài năm, nhoáng cái hắn đã gần hai mươi, việc hôn sự cũng bị kéo dài, mấy năm trước bà mối còn lo lắng tới cửa bàn bạc, Vương Kim Tú nghĩ lão tam nhà bà là người đọc sách, coi con còn quý hơn vàng, một người cũng không xem.
Đến khi bà định bảo lão tam từ bỏ chuyện học hành, về nhà thành thành thật thật làm ruộng trồng trọt thì hay rồi, những cô nương năm đó bà không thèm liếc mắt tới đã sớm xuất giá, con cũng đã sinh hai đứa, còn cục cưng nhà bà vẫn cô đơn lẻ bóng.
Con dâu cả ngồi xổm xuống giúp nhóm lửa nấu nước, nghĩ thầm còn có thể vì sao nữa, chẳng phải do mẹ trước kia nói như rồng leo làm như mèo mửa, bây giờ lão tam ngày càng lớn, ngoại trừ việc từng đọc sách mấy năm, bộ dáng đẹp mắt, việc đồng áng lại chẳng biết chút gì, chỉ sợ ngay cả ngũ cốc (*) cũng không phân biệt rõ chứ không phải là không có cô nương nào chịu gả.
(*): mè, gạo nếp, gạo tẻ, lúa mì và các loại đậu
Nhưng nàng cũng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, vừa lấy củi vừa an ủi Vương Kim Tú, "Có lẽ duyên phận chưa tới, chúng ta nhờ bà mối từ từ tìm, dù sao cũng có thể tìm được một cô nương hợp ý, mẹ, người đừng quá nóng vội."
Làm sao Vương Kim Tú có thể không vội, cùng hai mươi tuổi như nhau mà khi đó lão đại lão nhị đều đã có con, đến phiên lão tam lại chỉ lẻ loi một mình, người làm mẹ sao có thể không sốt ruột, bà càng nghĩ càng giận, cơn tức chất chứa trong lòng dâng lên, giọng điệu cũng không được tốt lắm, la lên, "Ta đương nhiên phải lo lắng, các ngươi ai cũng không vội, ta còn không vội thì ai để bụng vì lão tam! Các ngươi thật là, đứa nào cũng làm ta nhọc lòng!"
Tính khí này vừa nổi lên, Vương Kim Tú nói chuyện khó tránh khỏi có chút nặng lời, con dâu cả sợ tới mức không dám nói lời nào.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên trong nhà bếp, con dâu thứ Tuệ Hương bưng một sọt khoai lang đi vào, nàng ở bên ngoài nghe được một nửa câu chuyện, một nửa còn lại cũng đoán được là gì, còn chẳng phải là vì hôn sự của tam đệ sao.
Chuyện này, đúng thật là nàng có một tin muốn nói với mẹ.
Tuệ Hương bỏ khoai lang xuống, mở nắp nồi nước trên bếp, lấy gáo múc mấy gáo nước ấm trong chậu gỗ, vừa ngồi xổm rửa đi bùn đất trên khoai lang vừa nói, "Mẹ, thật ra con có ý kiến như này, nếu người không thích thì thôi đừng mắng con nhé."
Vương Kim Tú nhướng một bên mi mắt, liếc mắt nhìn vợ lão nhị một cái, "Vậy thì không thể."
Tính tình bà mạnh mẽ, có đôi khi bốc đồng nhưng không phải người không nói đạo lý.
Ngày hôm qua Tuệ Hương về nhà mẹ một chuyến, nhà mẹ đẻ nàng - thôn Lý - nằm gần trấn Hoàng Sa, hôm qua trấn trên có chợ phiên, nàng đi theo nhóm tẩu tử xem náo nhiệt. Một đống người tụ tập nói một đống chuyện nhà, đương nhiên sẽ nói đến hôn sự của đệ đệ Chu lão tam nhà chồng nàng, Tuệ Hương khen huynh đệ nhà mình một hồi bèn hỏi các nàng ấy có biết cô nương nào thích hợp để giới thiệu không, thế nhưng những người bên cạnh không ai tiếp lời, biết chữ cùng với bộ dạng đẹp mắt thì có ích lợi gì, gia đình nông dân còn có thể dựa vào mấy cái này để kiếm ăn sao?
Nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn có thu hoạch ngoài ý muốn, có một thím đáp lời nói năm trước có hộ gia đình họ Cát, quê nhà gặp tai ương nên đến cậy nhờ họ hàng của bọn họ ở vùng này, đáng tiếc họ hàng đã chuyển đi từ lâu.
"Nhà họ Cát này cũng nhạy bén, dưới tình huống không thể nương nhờ họ hàng vẫn có thể sống được ở trấn Hoàng Sa chúng ta, cả gia đình dựng một căn nhà tranh ven sông rồi làm chút bánh hấp cùng quà vặt bán, mùi vị thế mà ngon, nghe nói đây là tay nghề khuê nữ nhà hắn, cô nương kia tên Cát Tường, dáng vẻ cũng được coi là xinh đẹp, năm nay vừa tròn mười tám, ta đã gặp qua vài lần, tính tình dịu dàng, ăn nói ngọt ngào lại hay cười, lão tam nhà chồng cô là người có ăn học, diện mạo anh tuấn người cũng lịch sự, nói không chừng hai người lại hợp nhau."
Tuệ Hương vừa nghe thì rất phấn khích, nhưng đồng thời cũng có chút dè chừng, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi, "Nếu như vậy, vị cô nương Cát Tường này ngoại trừ gia cảnh không tốt, là người từ bên ngoài đến, còn lại mọi thứ đều nổi bật, cô nương tốt như vậy thì số người tới cửa cầu hôn nhiều đếm không xuể nhỉ?"
Vị kia thím xua tay, nhướng mày với Tuệ Hương, "Muốn thử ta à? Hầy, ta cũng không phải bà mối, thuận miệng nói vài câu với cô thôi, không phải muốn hù dọa cô. Nói thật với cô, đây là một cô nương tốt, nhưng sức ăn vô cùng lớn, một bữa có thể ăn lượng cơm của bốn năm thanh niên khỏe mạnh, sức ăn này chỉ sợ gia đình bình thường nuôi không nổi, còn nữa, sức khỏe nương nàng không tốt, không thể làm việc nặng, hàng năm phải uống thuốc, dưới nàng còn có một đệ đệ bảy tám tuổi, bọn họ lại là người xứ khác, ở đây không thân không thích, cô nương như vậy dù cho có xuất giá, sau này cũng cần phải ra sức chăm lo cho nhà mẹ đẻ."
Tuệ Hương nghe vậy liền thôi, mẹ chồng nàng coi lão tam như bảo vật, chắc chắn không vừa ý cô nương như vậy.
Vốn dĩ cuộc trò chuyện này với Tuệ Hương như vào tai này ra tai kia, nghe qua liền quên mất, nhưng sáng nay sau khi nghe thấy Vương Kim Tú nhắc tới việc hôn nhân của lão tam, ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nghĩ tới.
Là bởi vì sao? Sau khi trở về thôn từ phiên chợ chiều hôm qua, nàng gặp Cát Tường ở bờ sông. Cát Tường đưa nước cho cha đang vác rổ bánh bột ngô đi bán, Tuệ Hương đi ngang qua đưa mắt nhìn, không phải nói chứ, cô nương này đúng thật là xuất thủy phù dung (*), đẹp như tiên nữ.
(*): hoa sen mới nở, đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của người con gái)
Giống như lão tam nhà các nàng, trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn đã khiến người ta vui mắt.
Bởi vì cái liếc mắt vô tình này mà Tuệ Hương mới mở miệng, thuật lại lời nói của vị thím hôm qua một lần, cũng kể lại dáng vẻ cô nương Cát Tường tốt như thế nào.
"Chuyện này sao có thể được, này, bên này không nói, người xứ khác ta đã không thích rồi." Vương Kim Tú nghe xong trực tiếp lắc đầu, chỗ này của bọn họ thái bình, đất đai cũng phì nhiêu, mấy năm nay không ít người xứ khác lục tục tới định cư, đã xảy ra không ít mâu thuẫn với người địa phương nên bà thực sự không thích.
Thấy đề nghị của Tuệ Hương bị mẹ chồng từ chối, con dâu cả La Quyên Nhi vội vã vuốt mông ngựa, tiếp lời, "Đúng vậy, người xứ khác không được."
Thật ra Tuệ Hương không để bụng chuyện bị từ chối, rửa khoai lang xong cho vào nồi luộc, cười nói, "Con chỉ thuận miệng nhắc vậy thôi."
Chẳng mấy chốc, thiếu niên đang ngủ trong phòng cũng thức dậy, cả nhà ngồi quây quần ăn sáng bằng mấy củ khoai luộc khi nãy.
Chu lão tam đến muộn nhất, lúc hắn tới mọi người đã ăn gần xong, nhưng không sao, Vương Kim Tú để lại cho hắn hai củ khoai, còn luộc thêm quả trứng gà, thấy con trai cưng vừa đi vào, bà đang định bảo ăn trứng gà bổ sung dinh dưỡng sau này lúc khảo thí đầu óc còn nhạy bén chút. Lời vừa đến miệng bỗng chợt nhớ lão tam đã rời trường từ nửa tháng trước, hiện đang ở trong nhà nhàn rỗi ngây người nửa tháng, giờ bà nói ăn trứng gà bổ não há chẳng phải nói lung tung sao.
"Tới ăn sáng này, vẫn còn nóng." Vương Kim Tú dứt khoát không nhắc tới.
Bà thiên vị lão tam, người trong nhà đã thấy nhiều nên không trách, hai ca ca đã quen cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hai vị tẩu tử cụp mắt, mấp máy môi nhưng cũng không nói gì, Vương Kim Tú là chủ gia đình nói một là một, không tới lượt các nàng nói chuyện.
"Tam nhi, ăn xong mẹ lên trấn trên mua muối, cũng tiện đường mua khúc vải may cho con bộ đồ mới." Vương Kim Tú sờ ống tay áo Chu lão tam, đau lòng nói, "Bộ này của con đã mụn vá bảy tám chỗ rồi, nên thay một bộ mới, con đó, cũng đừng quá khó chịu, chuyện đọc sách sau này đừng đi nữa, theo cha và các ca ca học trồng trọt, ban đầu không quen cũng chẳng sao, còn có cha và mẹ, trong lòng có gì không thoải mái nhớ nói với ta, ngàn vạn lần đừng để bực trong lòng, không giúp ích được gì, biết không?"
Chu lão tam mặc áo bông màu lam, chậm rãi lột vỏ khoai, vừa lột hắn vừa cười với mẹ, chàng thanh niên trẻ tuổi trắng nõn sạch sẽ, hai mắt vừa sáng lại có thần, dáng ngồi cũng đẹp, không khom lưng cong eo giống hai đại ca, hắn ngồi ngay ngắn mang một loại tư thái không giống người thường, ấm giọng nói, "Con biết rồi, mẹ, người đừng lo nghĩ nữa, lòng con hiểu rõ."
Thật buồn cười, không đọc sách hắn cũng không cảm thấy không thoải mái, trái lại vui vẻ cực kỳ. Thật ra, Chu lão tam này không thích đọc sách, đều là do mẹ bắt hắn không trâu bắt chó đi cày, mẹ thật sự xem hắn như Văn Khúc Tinh hạ phàm, chỉ có bản thân Chu lão tam hiểu, hắn không phải người giỏi học hành.
Cho dù bây giờ mẹ không mở miệng, hắn cũng không định tiếp tục đọc sách nữa.
Nhưng Chu lão tam đã quen thói ra vẻ, hơn nữa suy cho cùng hắn cũng đã đi học mười bốn năm, trên người có rất nhiều thói quen của người đọc sách, chẳng hạn như ăn chậm hay nói chuyện từ tốn là sự thật không thay đổi được, mà những việc nhà nông này hắn cũng không biết làm, cho dù có muốn học cũng là có lòng mà không đủ sức, hắn không khỏe như hai ca ca của mình.
Cũng may đang là mùa đông, đã rơi hai trận tuyết, là mùa nông nhàn, bằng không Chu lão tam thật không biết nên làm thế nào, nói đến sách, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, còn làm ruộng, trong lúc nhất thời vẫn chưa quen.
Ăn sáng xong, Vương Kim Tú lên trấn, thôn Chu gần trấn Hoàng Sa nhất, thôn dân các thôn lân cận muốn mua đồ hay bán nông sản đều đi trấn Hoàng Sa.
Trên đường đi Vương Kim Tú còn gặp vài người bạn đồng hành, là người ở thôn mẹ đẻ của bà, đều là người quen nên mọi người vừa đi vừa tán gẫu.
Nói tới nói lui lại chuyển hướng lên người lão tam nhà bà, không còn cách nào khác, bà cũng rầu lắm chứ, hôn sự của lão tam không có chút tiến triển, tâm bà lại lo âu, mà hễ lo là lại thích kể cho người khác nghe, ở nhà lải nhải với con dâu, ra ngoài thì nói với bạn bè hàng xóm láng giềng.
Chỉ mong có người hảo tâm nào đó có thể mai mối một cô con dâu cho con trai cưng của bà, cho lão tam có người tri kỷ kề bên.
Nói qua nói lại, đúng thật là có người ra chủ ý.
"Kim Tú, trấn trên có một hộ, cô nương nhà hắn ta thấy không tệ, dáng vẻ tướng mạo đều tốt, ngươi có thể xem thử, nhưng là người từ nơi khác tới, nhà nghèo không có họ hàng giúp đỡ, hơn nữa cô nương này sức ăn lớn, ngoài ăn nhiều thì không có tật xấu gì khác."
Vương Kim Tú lập tức nhớ tới vị cô nương Cát Tường mà ban sáng Tuệ Hương nói kia, tiếp lời, "Cô nương kia có phải họ Cát, gọi là Cát Tường không?"
Người nói chuyện vỗ đùi, luôn miệng nói, "Thì ra ngươi cũng biết."
Vương Kim Tú trợn trắng mắt, suýt nữa dẫm phải hố bùn to ở ven đường, chuyện gì thế này, mới sáng sớm đã được làm mai Cát Tường cho lão tam đến hai lần. Bà nhếch miệng, vốn muốn xua tay từ chối đột nhiên thay đổi ý định, thật ra đi xem một chút cũng được.
Bà trái lại muốn nhìn xem, rốt cuộc cô nương tên Cát Tường này có bộ dáng ra sao, năng lực gì mà ai cũng khen nàng tốt.