Chương 6: Tách cà phê thứ 6

Con người Khương Nghênh không thích ghim thù, nhất là chuyện của nhiều năm trước, qua rồi thì cho qua luôn. Đến nay chẳng còn bất cứ dây mơ rễ má nào, nếu là vô tình gặp lại, có thể bình tĩnh chào nhau thăm hỏi tình hình gần đây, giữ lại chút thể diện là được.

Đối mặt với lời mời thêm bạn wechat của Phù Thần, Khương Nghênh quyết định làm lơ không quan tâm, nhưng đối phương có vẻ rất cố chấp, không biết có được số điện thoại của cô ở đâu, liên tiếp gửi ba tin nhắn đến.

Khương Nghênh sợ nếu không để ý, thậm chí có lẽ Phù Thần sẽ gửi a-mail cho cô.

Wechat đi lại từng câu một quá mất thời gian, Khương Nghênh cũng chẳng có tâm tư giằng co với hắn quá lâu, dứt khoát nhanh gọn gọi một cú điện thoại qua.

Điện thoại được kết nối, đối phương mở miệng trước: “Dạo này rất bận à, bây giờ mới trả lời tin nhắn của anh.”

Khương Nghênh nén nhịn không vui trong lòng, dùng giọng bàn việc công: “Xin lỗi, quả thực tất bận. Tìm tôi có việc gì không?”

Phù Thần ở đầu bên kia cười rộ lên: “Đâu có gì, chỉ muốn tìm em ôn lại chuyện cũ thôi.”

Nghe đến câu này Khương Nghênh im lặng một lúc lâu, hừ cười một tiếng: “Ôn lại chuyện cũ? Giữa chúng ta có lẽ nên gọi là tính sổ chứ nhỉ.”

Trước khi Phù Thần kịp nói, cô cướp lời: “Tôi thực sự rất bận, nếu không có việc thì tôi cúp trước đây.”

Đợi bấm nút đỏ kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Nghênh chẳng hề do dự cho đối phương vào danh sách đen.

Nơi nào mát mẻ thì tới nơi đó mà ngồi.

Sự xuất hiện của Phù Thần chỉ là nốt nhạc đệm nho nhỏ, Khương Nghênh chẳng hề để nó trong lòng.

Gần đây số lần cô tới Cloudside càng càng ngày nhiều lên, có những lúc cuối tuần cảm thấy hiệu suất công việc không cao, thì sẽ mang laptop tới đây. Sợ tầng một ồn ào, Khương Nghênh thường ngồi một mình trong góc khuất ở tầng hai.

Ánh sáng ở tầng hai không được tốt, Vân Hiện đυ.ng phải cô mấy lần đều trong trạng thái đang làm việc, anh liền mua một chiếc đèn sát sàn điều chỉnh độ sáng, còn thay ghế gỗ bằng một chiếc sô pha đơn mềm mại.

Vị trí đó trừ Khương Nghênh ra rất hiếm có người ngồi, dần dần, nó dường như đã trở thành chỗ ngồi chuyên dụng thuộc về cô.

Hôm nay ánh sáng mặt trời rực rỡ, Khương Nghênh vừa xoa cổ vừa đẩy cửa kính ra.

Vân Hiện đang pha cà phê, ngẩng đầu lên liếc cô một cái: “Cổ không thoải mái à?”

Khương Nghênh lười biếng ừ một tiếng, kéo ghế chân cao ra ngồi xuống: “Cứ ngồi mãi không đứng dậy, mỏi.”

“Ngồi lâu không tốt cho đốt sống, thi thoảng cũng phải đứng dậy hoạt động một chút.” Vân Hiện đưa thực đơn cho cô, “Hôm nay muốn ăn gì”

Khương Nghênh xoa chiếc bụng lép kẹp của mình: “Sữa bò khoai môn thêm hai lần phô mai đi, hiện giờ tôi cần bổ sung đường gấp.”

Vân Hiện nhìn bộ dạng không còn sức lực của cô, hỏi: “Chưa ăn cơm à?”

Khương Nghênh gật đầu: “Tôi vừa làm xong việc thì phát hiện giờ nghỉ trưa đã sắp hết rồi, trộm chạy ra ngoài đấy, sắp chết đói rồi.”

Vân Hiện cất thực đơn đi: “Vậy cũng phải nhớ ăn cơm.”

Khương Nghênh nhìn anh nở nụ cười.

“Khương Nghênh?”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Khương Nghênh quay đầu lại nhìn.

Một người đàn ông xấp xỉ tuổi cô, ăn mặc rất thoải mái tùy ý, Khương Nghênh cảm thấy gương mặt này của anh ta rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi đối phương là ai.

Thấy cô cau mày suy nghĩ, người đàn ông bước tới gần, tự giới thiệu: “Tôi là Từ Hàng, cậu còn nhớ tôi không? Hồi học lớp mười chúng ta ở cùng một lớp.”

“À!” Vừa nói vậy Khương Nghênh đã nhớ ra rồi, “Tôi nhớ ra cậu rồi, trùng hợp quá, cậu cũng ở đây à.”

Từ Hàng nói: “Khá trùng hợp, tôi còn định liên lạc với cậu đấy.”

Khương Nghênh ngẩn người, chỉ vào bản thân mình: “Tôi?”

Cô và Từ Hàng cũng chẳng thân thiết gì, một năm học chung ngắn ngủi cũng không nói chuyện mấy, cô chỉ nhớ lúc đó anh ta là ủy viên thể dục của lớp, là chàng trai hệ vận động, nhân duyên rất tốt.

Khương Nghênh gạt lọn tóc ra sau tai: “Tìm tôi có việc gì sao?”

Từ Hàng cúi đầu nhìn đồng hồ một cái: “Hiện tại cậu có tiện không, tôi muốn trò chuyện với cậu một lát.”

Khương Nghênh do dự hai giây, gật đầu đồng ý: “Được.”

Hai người đổi chỗ sang ghế ngồi trong góc, đợi đồ ăn thức uống lên đủ, Khương Nghênh chà sát đùi, nói với Từ Hàng: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”

Từ Hàng uống cốc Americano đậm đà, nuốt một ngụm đắng chát, anh ta chẳng cau mày lấy một cái, anh ta hỏi: “Gần đây có phải gặp được Phù Thần rồi không?”

Trong lòng Khương Nghênh khẽ nảy một cái: “Hắn ta nói với cậu?”

Từ Hàng nhắm mắt cười cười.

“Gần đây cậu ta liên tục nhắc đến cậu trong nhóm chat, hỏi mọi người tin tức của cậu.”

Câu này ý tứ không rõ, Khương Nghênh nghe cũng thấy khó chịu: “Cậu có lời gì thì nói thẳng.”

“Hồi học cấp ba cậu ta quen bảy tám bạn gái, quen biết nữ sinh cũng nhiều không đếm hết, nhưng hiện tại.” Từ Hàng ngừng lại, “Cậu ta chỉ nhớ mỗi mình cậu, cậu nói kì quặc không?”

Đáy lòng có cảm giác rất kì quái, giống như hất đổ một cốc nước ép cà chua bị hỏng vậy, chất lỏng đặc quánh màu đỏ bốc lên mùi chua, khiến người ta buồn nôn. Khương Nghênh dựa người trên ghế, mỉm cười không nói: “Thế nào, hắn ta vẫn muốn phản Stockholm cơ à?”

*Stockholm: thủ đô Thụy Điển.

Từ Hàng buông tách cà phê xuống, thái độ của anh ta vẫn khiến người khác nhìn không thấu: “Cậu ta ôm tâm tư gì thì tôi không biết, tôi chỉ muốn đến nói cho cậu, mấy ngày trước trong một bữa nhậu cậu ta đánh cược, nói rằng trong vòng một tháng sẽ theo đuổi cậu về tay.”

Thực ra Từ Hàng đã cố gắng sắp xếp lại lời nói, lời nói ngày hôm đó của Phù Thần chính là____Mấy người đoán xem tôi gặp được ai? Khương Nghênh các cậu còn nhớ không? Không ngờ luôn ấy, hiện giờ cô ta trở nên khá xinh đẹp, chỉ là hơi ghim thù, đối xử với tôi rất thờ ơ, liếc cũng chắng thèm liếc lấy một cái. Chậc, ông đây không tin, các cậu nhìn mà xem, nhiều nhất là một tháng, khiến cô ta dính chặt vào tôi còn không kịp.”

Khương Nghênh nghe thấy câu này chỉ cảm thấy buồn cười: “Vì sao?”

Từ Hàng chỉ muốn nhắc nhớ cô: “Gần đây cách xa cậu ta một chút, bộ dạng điên cuồng của cậu ta không phải cậu không biết.”

Khương Nghênh cảnh giác nhìn Từ Hàng: “Vậy tại sao cậu lại phải nói những thứ này với tôi? Cảm thấy tôi thực sự sẽ mắc lừa hắn ta à?”

Từ Hàng cười lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy nên nói một tiếng.”

Khương Nghênh rũ mắt xuống, dùng ngón tay sờ lên miệng cốc thủy tinh, giống như nhớ đến gì đó.

Con người Từ Hàng này lúc nào cũng mang nụ cười, đối xử với người khác không xa không gần, giống như với ai cũng đều là bạn bè.

Trước kia cô ở trường chẳng có mấy người bạn thân thiết, vẫn có thể gọi ra tên của Từ Hàng chính bởi vì anh ta là một trong số ít người từng đối xử tốt với cô.

Khương Nghênh trầm giọng nói: “Cảm ơn.”

Cảm xúc chân thực của Từ Hàng ẩn dấu dưới gương mặt tươi cười: “Không cần.”

Khương Nghênh ngẩng đầu: “Là câu thiếu nợ cậu, lúc ở phòng dụng cụ thể dục là cậu mở cửa cho tôi đúng không.”

Sau khi tạm biệt với Từ Hàng, Khương Nghênh tiếp tục ngồi ở Cloudside một lúc hòa hoãn tinh thần, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người, nhìn thấy người đến người đi, cửa kính được đẩy ra rồi lại đóng vào, tiếng chuông cửa giòn tan không ngừng vang lên.

Trước khoảng đất trống bên ngoài có một chiếc Porsche màu đen, Khương Nghênh liếc nhìn biển xe thấy hơi quen mắt, vẫn chưa phản ứng lại, cô đã nhìn thấy Lý Chí Thành bước từ trên xe xuống.

Còn chuyện gì đáng sợ hơn trong giờ làm việc trốn ra ngoài bị ông chủ tóm được ngay tại chỗ?

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng, Khương Nghênh đè giọng chửi thầm một câu, bay thẳng người lên, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một chỗ để núp vào.

Vân Hiện cảm giác được động tĩnh của cô, hỏi cô: “Sao thế?”

Khương Nghênh không kịp suy nghĩ, thấy cửa sắp bị đẩy ra, cô nhìn Lý Chí Thành ở phía không xa một cái, sau đó quay sang nhìn Vân Hiện, trong đầu trống rỗng, tim đập nhanh sắp nhảy lên tận cổ rồi.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, Khương Nghênh vừa rúc người vào bên dưới quầy pha chế.

Nghe thấy tiếng giày da của Lý Chí Thành giẫm trên mặt đất vang lên lạch cạch, Khương Nghênh khẩn trương muốn nổ tung, cô vô thức nắm lấy ông quần của Vân Hiện, l*иg ngực phập phồng, che kín miệng không để bản thân bật ra chút âm thanh nào.

Lý Chí Thành bận rộn cả ngày, sắng mặt nhợt nhạt, uể oải nói với Vân Hiện: “Mau cho tôi một cốc trà xanh chanh đường để hồi sức.”

Vân Hiện nghiêng đầu nhìn gói trà trên giá cách đó không xa, tỉnh rụi nói: “Hết rồi, cậu uống cái khác đi.”

Lý Chí Thành không tin: “Cái này còn hết được?”

“Ừ, quên không bù hàng rồi, uống cà phê nhé.”

Lý Chí Thành chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy được, cậu cho tôi một cốc sô đa đi.”

Vân Hiện lại nghiêng đầu nhìn tủ lạnh, rõ ràng đó cũng không phải là khu vực trong phạm vi mà hiện tại anh có thể hoạt động.

Ánh mắt khóa chặt vào máy pha cà phê trước mặt, mặt Vân Hiện không có biểu cảm hỏi: “Chỉ có cà phê, cậu uống không?”

Lý Chí Thành cả ngày làm con quay bên chỗ đầu tư, bây giờ còn bị đối xử như này, bỗng nổi điên, đập bàn lên giọng hét: “Mẹ kiếp, cửa hàng các cậu đối xử với khách bằng thái độ này à? Cậu cố ý đúng không?”

Khương Nghênh co người thành một đống bị dọa giật mình, khớp ngón tay siết trắng bệch.

Cứu mạng, sao lại cãi nhau rồi?

Lý Chí Thành nổi điên khá đang sợ, nhưng Vân Hiện không sợ hắn, biết làm thế nào để vuốt lông hắn: “Uống cà phê đi, tôi mới học vẽ bọt.”

Nghe vậy Lý Chí Thành híp mắt đánh giá anh, hừ cười nói: “À, muốn bảo tôi nếm thử tay nghề của cậu sao không nói sớm, vậy tôi miễn cưỡng uống cà phê thôi.”

Nghe thấy tiếng kéo ghế của Lý Chí Thành, Khương Nghênh thở phào một hơi, cũng buông lỏng bàn tay nắm chặt ống quần của Vân Hiện.

Anh mặc quần tay màu kaki, bị chỗ bị cô nắm chặt hơi nhăn nhúm, Khương Nghênh khẽ phủi đi.

Cảm giác được sức cản biến mất, cũng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, Vân Hiện lấy tay cọ lên mũi, muốn che giấu đi nụ cười nơi khóe miệng.

Nguy cơ tạm thời được giải trừ, sau quầy pha chế, Khương Nghênh móc điện thoại từ trong túi ra, âm thầm kéo lấy Vân Hiện.

Vân Hiện tỉnh bơ cúi đầu nhìn cô một cái, khẽ ho một tiếng,, ngón tay cố ý móc một cái, chiếc thìa kim loại rơi xuống dưới đất.

Tiếng giòn tan vang lên, khiến Lý Chí Thành giật mình quay sang nhìn anh, thấy không có gì, lại rời mắt ra chỗ khác, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Vân Hiện lùi ra một bước nhỏ, cúi người xuống đối diện với tầm mắt Khương Nghênh, dùng khẩu hình miệng nói: “Sao vậy?”

Khương Nghênh đưa dòng chữ đánh sẵn cho anh xem: Người kia chính là ông chủ tôi! Chiều nay anh ta không có trong công ty nên tôi mới trốn ra ngoài, có quỷ mới biết lại đυ.ng phải anh ta ở đây! Nếu như tôi bị anh ta tóm được thì tiền thưởng cũng đi tong luôn! Cứu mạng! Để tôi núp ở đây một lát!

Vội vã lướt xong chữ trên màn hình, Vân Hiện nhặt chiếc thìa rồi đứng dậy.

“Hôm nay không tới công ty à?” Anh hỏi Lý Chí Thành.

Lý Chí Thành trả lời: “Đợi tí nữa đi nhìn một cái, cũng chẳng còn mấy tiếng là tan làm rồi.”

Nghe thấy câu này ý đồ muốn chết Khương Nghênh cũng có luôn.

Vân Hiện dùng dư quang liếc biểu cảm sặc sỡ đủ màu trên gương mặt Khương Nghênh, mím môi cười trộm.

Anh đẩy cốc cà phê vừa pha xong qua, giục Lý Chí Thành: “Mau đi đi, ông chủ ở chỗ này lười biếng thành dạng gì.”

Lý Chí Thành ra vẻ đương nhiên: “Ông chủ lười biếng thì có sao? Nhân viên đừng có lười biếng cho tôi là được.”

Khương Nghênh trong lúc vô ý bị mắng nhắm chặt mắt, trong lòng khẽ niệm a di đà phật.

May mắn Lý Chí Thành uống xuong nửa cốc, ngồi tầm mười phút là đi.

Đợi người đàn ông biến mất trong tầm mắt, Vân Hiện cúi đầu nói: “Cậu ta đi rồi, đứng lên đi.”

Khương Nghênh giơ tay bấu lên mép bàn, mượn lực đứng dậy, vừa dùng sức bị một trận tê dại đột kích, nhanh chóng lan ra khắp đùi.

“Shhhhh” Cơ thể cô khó chịu, muốn đứng không được muốn ngồi không xong.

Vân Hiện hỏi: “Tê chân à?”

Khương Nghênh nhăn mặt, sụt sịt gật đầu, cô hơi động một chút là mang theo cơn tê dại thấu xương, khó chịu vô cùng.

Vân Hiện bước lên một bước đỡ lấy Khương Nghênh, đưa một cánh tay cho cô: “Đừng vội, đứng một lúc là ổn thôi.”

Khương Nghênh cắn môi dưới gật đầu, có xấu hổ hơn nữa cũng chỉ có thể mượn sức của người đàn ông này để đứng vững.

Hai người duy trì tư thế kì quặc này ba bốn phút đồng hồ, đợi đến khi tạm ổn, Khương Nghênh thử bước lên trước vào bước, cảm thấy không sao nữa thì nhấc chân muốn chạy: “Tôi đi trước đây.”

Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Vân Hiện gọi với một câu: “Chuyên tâm làm việc, còn có lần sau tôi không bao che cho cô đâu.”

Khương Nghênh vẫy tay, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Vân Hiện nhận được tin nhắn wechat của Khương Nghênh.

[Hoàng hôn màu cam: Tôi tới công ty rồi!]

[Thấy núi: Ông chủ cô không nói cô chứ.]

[Hoàng hôn màu cam: Đồng nghiệp nói dối là tôi đi vệ sinh, chẳng có chuyện gì sất!]

[Thấy núi: Đồng nghiệp không tồi đâu.]

Hoàng hôn màu cam: Ừ ừ, vì báo đáp ân tình nên tôi mời cô ấy trà chiều rồi.]

[Thấy núi: vậy còn tôi?]