Khi chị Lạc đến quán cà phê vào thứ Sáu, chị không còn đi một mình nữa, theo sau là một cậu nhóc trắng trẻo gầy gò nhìn rất giống chị, một tay xách cặp sách, cúi đầu có vẻ sợ người lạ. Chị Lạc bảo con trai đi trước tìm chỗ ngồi, cậu liền lặng lẽ bước đến một góc vắng người, chọn một vị trí càng kín đáo càng tốt.
Chị Lạc gọi hai tách cà phê nóng, Mộc Khê Ẩn thấy sắc mặt chị rất kém, trong lòng tự dưng lại thấy lo lắng. Không ngờ nỗi lo của cô là đúng, chị Lạc nhanh chóng nói: “Tiểu Mộc, tôi tiêu đời rồi.”
“Chị sao thế?”
“Đợi lát nữa sẽ nói qua điện thoại.” Chị Lạc rất mệt mỏi, “Tôi ngồi nghỉ một lát.”
Cô thấy chị Lạc đang từ từ đi về phía cậu con trai, ngồi chung một chiếc sô pha với cậu. Khi chị ngồi xuống, cậu nhóc thận trọng nhích vào bên trong, một tay đỡ trán, tay kia xoay bút, cúi đầu xuống tập trung vào bài tập. Chị Lạc ngồi yên nhìn ngọn đèn trên bàn, vẻ mặt thất thần.
Mộc Khê Ẩn đợi hồi lâu mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô mở ra xem thì thấy là tin nhắn của chị Lạc.
“Có sai sót trong kế hoạch, và người ký là tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm. Không những phải nhận trách nhiệm, mà còn phải từ chức và bồi thường một khoản tiền. Mọi thứ đã được lên kế hoạch từ trước, đó là một cái bẫy, tôi quá nóng vội nên không nhìn thấu đã nhảy vào. Trưa hôm qua, tôi tìm gặp cô ta trước khi rời công ty và cho cô ta ăn tát, những người xung quanh xem cuộc vui, chụp ảnh và tải lên mạng xã hội. Chiều nay đón thằng bé đi học về, tôi chở nó đi ăn cơm Tây, gọi món đắt nhất với hóa đơn là một ngàn bảy trăm tệ. Tôi muốn nói sự thật với nó rằng hiện tại tôi thất nghiệp, nhưng vẫn không thể bỏ được thể diện.”
Sau khi Mộc Khê Ẩn đọc xong, cô nhìn chị Lạc, trên mặt chị không thể hiện chút cảm xúc nào.
Không lâu sau, chị Lạc lại gửi tới một tin nhắn: “Tôi thật sự muốn chết quách đi cho rồi.”
Mộc Khê Ẩn trả lời: “Tuyệt đối đừng có suy nghĩ đó, không có chuyện gì là không thể đối mặt, chị có thể nói thật với con trai mình.”
“Nói với nó rằng sau này tôi phải sống dựa vào tiền tiết kiệm? Hay là nói thẳng với nó rằng từ giờ tôi đã không thể tự lo cho bản thân, bảo nó thu dọn đồ đạc rồi về quê với ông bà?”
Mộc Khê Ẩn không nói nên lời.
Chị Lạc ném điện thoại lên bàn, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, một tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại của Mộc Khê Ẩn: “Bây giờ tôi muốn đi dạo một mình, em giúp tôi một việc, trông chừng thằng bé hộ tôi, bảo nó đừng chạy lung tung, đợi tôi quay về đón nó.”
“Chị đi đâu?” Mộc Khê Ẩn hỏi.
“Đừng lo, ở ngay gần đây, tôi chỉ đi hít khí trời thôi.”
Chị Lạc nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua quầy bar, chị gật đầu với Mộc Khê Ẩn, sau đó quay lại nhìn con trai mình.
Thời gian trôi qua, chị Lạc vẫn chưa trở lại, cậu nhóc ngồi học bài một mình cũng bắt đầu mất tập trung, thường xuyên cào tóc và xoay bút. Cuối cùng, cậu đi tới quầy bar, dừng lại trước mặt Mộc Khê Ẩn, lịch sự hỏi cô: “Chị có biết bà ấy đi đâu không?”
“Mẹ em nói ra ngoài đi dạo một lát, bảo em ở đây đợi chị ấy.” Mộc Khê Ẩn giờ mới nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, đó là một cậu nhóc điển trai, đôi mắt hơi nhỏ, sống mũi cao, chóp mũi bé, tất cả các đường nét đều giống chị Lạc.
“Bà ấy không mang theo điện thoại.” Cậu bé hỏi, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chị không nghĩ vậy, bởi vì em vẫn còn ở đây, mẹ em sẽ trở lại thôi.” Mộc Khê Ẩn nói
Cậu nhóc cụp mắt xuống, suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu lên nói: “Em đói rồi, chỗ chị có gì ăn không ạ? Bà ấy nói có việc gì, em có thể tìm chị.”
Mộc Khê Ẩn bảo cậu đợi một lát, cô lấy bánh quy và khoai tây chiên từ trong ngăn kéo ra đưa cho cậu, cậu nói lời cảm ơn rồi nhẹ nhàng dùng miệng cắn mở bao bì túi trong lúc đi về chỗ ngồi.
Tiểu Tất tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ, dụi dụi mắt, đến hỏi Mộc Khê Ẩn về mối quan hệ giữa cậu nhóc và chị Lạc. Mộc Khê Ẩn không nói được, chỉ có thể giả bộ không biết, Tiểu Tất tự mình đoán: “Chẳng lẽ là con riêng tìm tới cửa?”
Mộc Khê Ẩn giật mình, thầm nghĩ rằng đúng là không thể gạt được Tiểu Tất chuyện gì, sau đó nhìn màn đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, cô chợt hối hận vì lẽ ra nên ngăn cản chị Lạc đi ra ngoài một mình.
Tới khi sắp đến giờ đóng cửa, Mộc Khê Ẩn nhận được cuộc gọi từ Ứng Thư Trừng, sau khi cúp máy, cô lại nhìn ra lối cầu thang, chị Lạc vẫn chưa quay lại.
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Tất thắc mắc, “Sao chị Lạc cứ để cậu nhóc ở đây một mình?”
“Chờ thêm chút nữa.” Mộc Khê Ẩn cũng bắt đầu sốt ruột.
Mười phút sau, cậu nhóc thu dọn sách vở trên bàn, xách cặp đi tới, chào tạm biệt Mộc Khê Ẩn rồi định bỏ về. Mộc Khê Ẩn giữ chặt cậu nhóc và nói: “Em chờ một chút, mẹ em sẽ trở lại sớm thôi.”
“Sao chị biết?” Cậu nhóc nhíu mày, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Bà ấy còn không thèm cầm theo điện thoại, rõ ràng là bỏ trốn rồi.”
Mộc Khê Ẩn không ngờ cậu lại nói thế.
“Bà ấy bỏ tôi lại mà chạy trốn, chị không thấy sao? Bà ấy không muốn sống cùng tôi, chỉ muốn sớm thoát khỏi tôi, cho nên bữa cơm Tây tối nay là bữa sau cuối.” Giọng điệu của cậu càng lúc càng kích động.
Tiểu Tất trực tiếp xen vào cuộc trò chuyện của họ, cô hỏi cậu: “Chị ấy là gì của nhóc?”
“Tôi không nói cho chị biết.” Cậu quay đầu đi, vẻ bướng bỉnh.
“Là mẹ của nhóc, đúng không?” Tiểu Tất đi vòng quanh cậu, nói với vẻ ngạc nhiên, “Nhìn kỹ lại, trông nhóc rất giống chị ấy.”
Cậu quay đầu sang chỗ khác, định bỏ đi nhưng Tiểu Tất đã túm lấy tay cậu.
“Buông tôi ra!” Cậu bé ra sức.
Đúng lúc này có tiếng mở cửa ở tầng dưới, cả ba người đều sững sờ và đồng loạt nhìn ra cầu thang, nhưng rồi sự xuất hiện đó nhanh chóng khiến cậu nhóc thất vọng, người đến không phải chị Lạc mà là Ứng Thư Trừng.
Ứng Thư Trừng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh không thể không hỏi bọn họ đang làm gì.
Mộc Khê Ẩn đành phải nói: “Cậu nhóc là do chị Lạc dẫn đến, chị ấy vừa đi ra ngoài, trước khi đi chị Lạc đã dặn em trông chừng cậu ấy. Hiện giờ chị Lạc còn chưa về, cậu ấy lại muốn đi một mình, em không yên lòng.”
“Chị ta đi đâu?” Ứng Thư Trừng hỏi.
“Chị ấy bị mất việc, tâm trạng không tốt nên muốn đi ra ngoài một mình.” Mộc Khê Ẩn nói sự thật, “Chị ấy nói sẽ quay lại đón em ấy.”
Cậu nhóc đột ngột quay đầu lại nhìn Mộc Khê Ẩn, lông mày càng nhíu chặt.
Ứng Thư Trừng nhìn cậu nhóc rồi nói với cậu: “Nếu mẹ cậu đã nói sẽ quay về, vậy thì cậu nên đợi ở đây.”
“Ai biết đấy có phải là cái cớ của bà ấy không? Ngộ nhỡ bà ấy không quay lại thì sao? Chẳng lẽ tôi phải đợi đến sáng?” Cậu bé giận dữ.
“Chờ thêm nửa tiếng nữa, nếu chị ta còn chưa về thì tôi sẽ để cậu đi.” Ứng Thư Trừng nói.
Cậu nhóc hỏi anh: “Anh là ai?”
Mộc Khê Ẩn lập tức ngay thẳng đáp: “Anh ấy là bạn trai của chị.”
Tiểu Tất chớp mắt, trong ấn tượng của cô thì đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Mộc Khê Ẩn nói một điều gì đó với vẻ tự tin như vậy.
“Hai người…………. hai người là đồng bọn? Liên minh với bà ấy?” Cậu nhóc bắt đầu suy đoán lung tung.
“Liên minh cái gì mà liên minh?” Tiểu Tất cười chết, “Trong cái đầu nhỏ đang nghĩ gì vậy? Chị ấy là mẹ của nhóc sao? Nếu chị ấy là mẹ nhóc thì nhóc nên tin tưởng chị ấy, có bà mẹ nào lại để con mình một mình?”
Cậu nhóc xanh mặt, cắn chặt môi, không nói gì nữa.
Một lúc sau, tâm trạng của cậu nhóc cũng dần bình tĩnh lại, cậu tìm một chiếc ghế sô pha ở gần đó và ngồi xuống.
Mộc Khê Ẩn bước đến bên cạnh Ứng Thư Trừng, nắm lấy tay anh, không biết Ứng Thư Trừng chuẩn bị sô cô la từ lúc nào, anh bóc ra đưa cho cô. Thấy thế, Tiểu Tất than thở: “Nửa đêm mà còn rắc cơm chó à? Còn đạo lý không?”
Cậu nhóc ngồi một mình trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường, cuối cùng cậu cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bỗng có tiếng bước chân loạng choạng từ tầng dưới, chị Lạc đã trở về, một tay đỡ trán, vẻ mặt hối lỗi: “Đi uống vài chén, tới lúc ra thì đi nhầm đường………”
Cậu nhóc đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn người mẹ say xỉn tóc tai bù xù, cậu không muốn để ý tới bà ta nữa, bước nhanh về phía cầu thang.
“Chờ đã.” Chị Lạc vươn tay kéo con trai, nhưng bị hụt.
“Đừng chạm vào tôi.” Cậu bé cau mày, “Bà bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả cuộc đời của bản thân còn hỗn loạn.”
Chị Lạc sững sờ, sắc mặt thoáng suy sụp, chớp mắt như già đi mười tuổi.
“Tôi không muốn sống với một người có đời sống tệ hại như bà nữa. Sống với bà chẳng khác nào cực hình.” Cậu nhóc cố tình nói tiếp, “Ngày mai tôi sẽ chuyển ra ngoài……..”
“Con đừng làm loạn thêm nữa được không!” Chị Lạc đột nhiên khàn giọng ngắt lời con trai, “Ta biết mình không phải là một người mẹ đủ tư cách, con không tôn trọng ta cũng không sao, nhưng con có thể đừng nói những lời này trước mặt người khác, có được không?”
Mộc Khê Ẩn sững sờ, để mặc Ứng Thư Trừng nắm lấy tay mình, Tiểu Tất cũng mở to mắt nhìn, không nói lời nào.
Chị Lạc lắc đầu, mệt mỏi ngồi bệt xuống, chốc lát đã bật khóc, lẩm bẩm với vẻ đáng thương như đứa trẻ: “Tôi phải làm sao đây? Ai có thể nói cho tôi biết ngày mai nên làm gì? Tôi cũng muốn có người để dựa dẫm, nhưng ai cho tôi dựa vào? Tất cả đều là tôi tự chuốc lấy, tôi biết mình sai rồi còn chưa được sao?”
Mộc Khê Ẩn cảm thấy đau lòng, chậm rãi đi đến chỗ chị Lạc, ngồi xuống rồi đặt hai tay lên vai chị.
Sau khi chị Lạc cùng con trai rời đi, Mộc Khê Ẩn khóa cửa quán cà phê, xoay người cùng Ứng Thư Trừng tay trong tay ra về.
“Thật khổ cho chị Lạc.” Mộc Khê Ẩn nói, “Trước đây chị ấy còn đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng không có hiệu quả nên đành từ bỏ.”
Cô tiếp tục: “Không ngờ sau khi làm việc ở tiệm cà phê, em lại gặp hết người này đến người khác đều bất hạnh.”
“Rất bình thường, con người ai cũng có cảm xúc.”
“Anh cũng có chuyện buồn?”
“Tất nhiên.”
Cô im lặng.
Anh nói thật cho cô biết: “Tình cảm giữa anh và cha mẹ rất xa cách. Hồi anh còn nhỏ, họ thường viện nhiều lý do không có mặt ở nhà nên anh toàn đến nhà ông ngoại ăn cơm. Anh thường nghe các bạn trong lớp kể rằng gia đình họ đi chơi chỗ này chỗ kia, anh rất hâm mộ, cũng thấy thất vọng. Em biết không? Hồi nhỏ, điều quan trọng với anh là nhận được tình yêu thương và sự công nhận từ cha mẹ, bởi vì họ thường không ở bên anh, nên anh cảm thấy mình thật thất bại, dường như vấn đề là ở chỗ mình vậy.”
Cô nghe mà thấy đau lòng.
“Khi ở nhà bọn họ cũng ít tiếp xúc, mỗi người làm một việc riêng, nhà anh hiếm khi có cơ hội cùng nhau hoàn thành một chuyện nào đó. Bài tập về nhà hay đi công viên giải trí, dường như chỉ có hai hay ba lần gì đó trong trí nhớ của anh. Sau một thời gian dài, hậu quả là anh không có khả năng giao tiếp với mọi người trong một đoạn thời gian, anh cũng không biết cách thể hiện cảm xúc của mình như người bình thường.” Ứng Thư Trừng nhìn cô và nói, “Trong thời kỳ trưởng thành, anh có vấn đề về mặt tâm lý.”
Anh làm cho cô bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh cũng chỉ là người bình thường, và ai cũng sẽ gặp phải vấn đề.
“Anh không muốn bị người khác làm phiền, chỉ muốn yên tĩnh và ở một mình cả ngày. Khi anh có bất đồng với mọi người, anh sẽ rất khó chịu, không muốn thỏa hiệp, là một kẻ cứng đầu khiến người ta ghét.”
“Đó cũng là quá khứ, bây giờ anh rất tốt, rất lành tính.” Mộc Khê Ẩn vội an ủi.
“Có lẽ chỉ mình em thích thôi.”
“Không, em nghĩ rất nhiều người sẽ thích anh. Anh tốt bụng, và sẵn sàng giúp đỡ mọi người.”
“Em nghĩ về anh quá tốt.” Ứng Thư Trừng nói, “Đôi khi anh chọn làm một việc gì đó chỉ vì nghĩa vụ, hoặc đó là việc anh phải làm, chứ không phải bởi vì anh có tấm lòng hơn những người khác.”
“Vậy là đủ rồi, ít nhất thì anh đã làm.” Mộc Khê Ẩn khẳng định lại, “Trong mắt em, có tinh thần trách nhiệm là rất quan trọng.”
Đuôi tóc mềm mại của cô khẽ đung đưa trong gió, mang theo sự dịu dàng của gió đêm, anh cảm thấy ấm lòng khi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô.
Ở bên cô, anh có cảm giác thoải mái, thậm chí tìm thấy sự hiện diện.
Giây tiếp theo, cô nói: “Chi bằng anh sớm trở lại làm việc, em nghĩ anh sẽ hạnh phúc hơn hiện tại.”
Anh ngoảnh mặt đi, nhìn sang con đường đối diện, nhưng không trả lời.
“Công việc sẽ khiến anh cảm thấy mình có giá trị.” Cô nói, “Anh có thể giúp được rất nhiều người, không phải sao?”
“Nhưng có lẽ họ sẽ càng thất vọng vì những lời nói của anh hơn.”
“Sao có thể?”
“Ngôn ngữ có thể vô tình làm tổn thương người khác, hiểu không? Phải mở ra một khoảng trống, cho mọi người thấy chút hy vọng. Một số người sẽ kiên trì, nhưng một số khác sẽ trở nên dễ bị tổn thương bởi vì họ bị mắc kẹt.”
“Em không hiểu anh đang nói gì.” Mộc Khê Ẩn lắc đầu, giọng nhẹ nhàng hơn trước, “Nhưng điều em muốn nói là anh hãy tiếp tục làm việc, và đừng dễ dàng bỏ cuộc dù có gặp phải khó khăn gì đi chăng nữa.”
Anh im lặng nửa ngày, quay đầu nhìn cô và nói mình sẽ xem xét.
Trong khoảnh khắc, anh khiến Mộc Khê Ẩn cảm thấy xa cách, như thể sự chăm sóc thường ngày mà anh dành cho cô bỗng chốc trở nên khó xác định. Cô đột nhiên hiểu ra có một mặt cố chấp trong tính cách của anh, mà cô không thể thay đổi được nó.
Nhưng cô cũng không muốn ép buộc anh, nếu thích anh thì cô nên cố gắng chấp nhận những gì anh có. Cuộc sống của anh là tùy thuộc vào bản thân, tất cả những gì cô có thể làm là đi cùng anh, cũng giống như việc anh đi cùng cô trên con đường trở về mỗi ngày.
Dù thế nào thì cô cũng thích anh. Từ đầu đến giờ, mức độ thích chỉ có tăng chứ không giảm, đó là điều duy nhất cô có thể chắc chắn.
“Anh về đi.” Cô lắc lư tay anh, “Muộn rồi.”