🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.--Dịch: Autumnnolove--
🍞🍞🍞
CHƯƠNG 5 "Quả nhiên mọi thứ không đơn giản như mình tưởng!". Liễu Thanh Thanh trấn định nhìn chiếc bánh mì nướng đang nằm trên thớt.
Mới vừa rồi, con dao thép và chiếc bánh mì đã chém gϊếŧ lẫn nhau suốt một phút đồng hồ. Cũng khiến cho Liễu Thanh Thanh hiểu rõ một điều, chiếc bánh mì nướng có vẻ ngoài bình thường này đang che giấu một trái tim sắt đá.
Liễu Thanh Thanh đặt chiếc bánh mì nướng màu vàng cháy lại gần chiếc bánh mì vừa mới tạo ra, cả hai khối bánh mì đều tương tự nhau về trọng lượng, hình dáng và màu sắc. Dùng mũi ngửi còn ngửi được hương bánh mì nhàn nhạt, dùng tay nhấn mạnh xuống một cái, cảm giác bánh mì này hơi...cứng.
"Sao cứng vậy!". Liễu Thanh Thanh lại dùng lực ấn xuống lần nữa, bánh mì vẫn không hề hấn gì. Cô đưa bánh mì lên miếng cắn một miếng, đầu lưỡi vẫn cảm nhận được hương vị đặc trưng của bánh mì, nhưng hàm răng thì không muốn thừa nhận đây là một chiếc bánh mì "mềm xốp", rõ ràng nó là một cục gạch.
Liễu Thanh Thanh không thể không thừa nhận tác giả quyển sách hướng dẫn chế biến điểm tâm và đồ chơi nói rất đúng.
"Dùng thiết bị của bọn họ, đồ ngốc cũng có thể làm được. Hừ hừ, xem ra mình cũng không phải là đồ ngốc". Liễu Thanh Thanh cật lực an ủi mình.
Cuối cùng Liễu Thanh Thanh ném chiếc bánh mì gạch lên một cái kệ ở sát tưởng trong cửa hàng, chuẩn bị dùng nó làm mô hình bánh mì để trang trí mặt tiền. Dù sao đi nữa thì chiếc bánh mì đầu tiên vẫn có giá trị kỷ niệm. Còn chiếc bánh mì nướng bình thường kia, Liễu Thanh Thanh giữ lại cho bữa sáng ngày mai.
Cô trở về trước quầy thu ngân, bắt đầu kiểm tra số liệu trong hồ sơ bánh mì nướng và phân tích lý do thất bại. Nếu những thiết bị khác tạm thời vẫn chưa sử dụng được thì cô cũng tắt đi. Trong sách hướng dẫn có nói rõ thời gian sử dụng của mỗi một thiết bị đặc biệt sau được kích hoạt đều có hạn. Thời gian sử dụng của thiết bị bảo quản nguyên liệu (tủ lạnh) chỉ có 10 phút, còn các thiết bị khác có thể sử dụng trong vòng 3 giờ. Tuy nhiên những thiết bị này sẽ có thời gian sử dụng lâu hơn nếu như phần mềm của chúng được cập nhật.
--Dịch: Autumnnolove-- Khoảng một giờ chiều, Liễu Thanh Thanh cảm thấy có chút đói bụng. Cô đi ra ngoài ghé vào tiệm ăn vặt đặc sản của người hàng xóm trong ngõ ăn một chén tàu hủ trân châu xem như bữa trưa.
Sau khi trở về cửa hàng, Liễu Thanh Thanh tìm được nguyên nhân khiến bánh mì nướng bị cứng chính là có một mục giá trị độ cứng của sản phẩm cần được cài đặt sẵn. Cô nhìn từng hàng số liệu trên màn hình màu trong suốt trước mắt, rơi vào trầm tư thật lâu.
Từng dòng từng chữ đọc mà không thể tưởng tượng được trong sách hướng dẫn vậy mà đang hiện ra trước mắt cô, khiến cho cô bị sốc cực độ. Cảm xúc phấn khởi sáng nay đến bây giờ cũng đang dần bình tĩnh lại.
Liễu Thanh Thanh quyết định hủy bỏ kế hoạch đăng ký lớp học làm bánh, thay vào đó là "Kế hoạch thực nghiệm các điều kiện dữ liệu khác nhau với thiết bị thiết kế bánh mì". Bởi vì so với phẩm vị và xúc cảm đối với đồ ăn của mình, Liễu Thanh Thanh cảm thấy vẫn là thiết bị với các số liệu tiêu chuẩn vẫn đáng tin cậy hơn. Quan trọng là dùng thiết bị tự động sản xuất bánh mì sẽ tiết kiệm hơn so với phương thức truyền thống.
Mà vấn đề lớn nhất Liễu Thanh Thanh đang gặp phải chính là tiêu chuẩn thực tế của bánh mì khác với các giá trị đã thiết lập trên thiết bị. Giống như vừa rồi Thanh Thanh đã dùng thiết bị để chế tạo ra một cục gạch vậy, giá trị độ cứng của nó mặc định là 1, nhưng tất nhiên trị số này với độ cứng tiêu chuẩn trên địa cầu hoàn toàn không giống nhau.
Vẫn còn những vấn đề nhỏ khác như thiết bị thiết kế và hệ thống cơ sở dữ liệu, Thanh Thanh nhìn vào danh mục nguyên liệu thì thấy có chừng vài vạn chủng loại khác nhau. Ngoài những nguyên liệu nấu ăn mà cô thường thấy trên địa cầu, còn có những thứ như nước mắt cự long hay là tóc của nàng tiên cá.
DM, nếu loại nguyên liệu như vậy tồn tại, có phải mình sẽ trở thành phù thủy điểm tâm không? Liễu Thanh Thanh đã suy đoán thiết bị này đến từ một nơi nào đó không phải Trái đất, giống như khẩu hiệu quảng cáo của Tập đoàn Universe Nao Platinum: Cuộc sống ngoài sức tưởng tượng, sinh hoạt đầy bất ngờ.
Bây giờ cô chỉ nghĩ đến căn phòng bí ẩn bên trong kho chứa vật liệu (tủ lạnh). Bởi vì trong sách hướng dẫn có viết căn phòng trong tủ lạnh là một không gian tĩnh, mà mỗi lần kích hoạt nạp điện cho nó chính là quá trình thiết lập lại thế giới trong tủ lạnh trở về thiết lập không gian trước đó.
Người có quyền đăng nhập hợp pháp có thể ở trong không gian được hình thành mà tiếp cận các nguyên liệu, thực hiện các thao tác lấy và tồn.
"Lấy" đề cập đến khoảng thời gian mà thiết bị tiếp cận nguyên liệu được sử dụng, người có quyền truy cập có thể vào bên trong không gian tĩnh lấy đi những thứ anh ta cần, một lần có thể lấy được năm thứ. Vì mỗi lần tắt thiết bị và sạc điện thì không gian bên trong sẽ được khôi phục lại nguyên dạng, cũng có nghĩa là các vật phẩm bên trong không gian tĩnh của tủ lạnh có thể được lấy đi nhiều lần.
"Tồn" đề cập đến khoảng thời gian mà thiết bị tiếp cận nguyên liệu được sử dụng, người có quyền truy cập có thể mang vật phẩm bên ngoài đặt vào không gian hình thành bên trong thiết bị. Chờ đến lần sử dụng tiếp theo, nếu vật bạn đặt vào xuất hiện trong không gian, có nghĩa là nó đã được lưu trữ thành công, sau đó có thể sử dụng nó nhiều lần. Ngược lại, nếu vật phẩm không tồn tại, có nghĩa là lưu trữ thất bại.
Trong nháy mắt Liễu Thanh Thanh đã hiểu ra, vì sao lại đặt tên là thiết bị truy xuất dữ liệu, đây là một cỗ máy truy xuất không giới hạn. Hơn nữa, những thứ lấy ra sẽ có chất lượng và phẩm chất cố định bất biến, so với chất lượng của các nguyên liệu mua bên ngoài quả thực là cách biệt một trời một vực.
Trong vòng một phút Liễu Thanh Thanh đã quyết định ngày chiều nay sẽ bắt đầu thực thi "Kế hoạch thực nghiệm các điều kiện dữ liệu khác nhau với thiết bị thiết kế bánh mì".
Mục tiêu ngày hôm nay chính là thực nghiệm giá trị độ cứng, Liễu Thanh Thanh thiết lập ba sản phẩm bánh mì nướng lần lượt có giá trị độ cứng là 0,8 - 0,5 - 0,3, cô hy vọng lần này có thể làm ra ba cái bánh mì có thể cắn được chứ không phải là bánh mì mô hình.
Trong lúc Liễu Thanh Thanh đang chuẩn bị kích hoạt các thiết bị thì nghe thấy có người gõ cửa tiệm.
"Có ai ở đây không?"
"Tiểu Liễu, dì là dì Tạ đây, mở cửa cho dì với!"
Liễu Thanh Thanh liếc mắt nhìn thiết bị một chút, đã hoàn thành công tác thiết kế sản phẩm nên có thể tạm dừng. Còn lại hai thiết bị đang trong quá trình sản xuất và chế biến, cô nhớ rõ trong sách hướng dẫn đã đặc biệt nhắc nhở: Không được tắt các thiết bị trong quá trình vận hành, dễ phát sinh sự cố.
"Điện thoại của bộ phận chăm sóc khách hàng đến bây giờ vẫn không gọi được'. Liễu Thanh Thanh nhìn tình huống đèn đuốc ở phía sau một chút, đèn vàng và đèn đen không quái dị như đèn xanh.
Liễu Thanh Thanh quyết định mở cửa ra gặp khách, cô nhanh chóng mang kính râm và bao tay vào.
Cửa tiệm hé ra một nửa thì thấy dì Tạ cười tủm tỉm đang bưng một tô gà xào cay, bên trên tô thức ăn còn có một cái màn thầu trắng to đùng. Giây tiếp theo, dì Tạ nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đeo kính râm thò đầu ra sắc mặt liền cứng đờ.
Ban ngày ban mặt, ở trong nhà còn mang kính râm, Tiểu Liễu này có vấn đề về mắt hay vấn đề về não? Về nhà phải dặn dò Dương Dương không được trêu chọc con bé.
Dì Tạ, dì thật sự rất có tầm nhìn, thuộc trường phái kỹ thuật diễn xuất cao siêu. Liễu Thanh Thanh bất lực nghĩ, nhưng trong miệng thì nói: "Dì Tạ có việc gì sao?"
"Tiểu Liễu, thức ăn và màn thầu hôm nay dì mới làm xong, mang qua cho con một ít nêm1 thử."
"Vậy thì ngại lắm!"
"Không có gì phải ngại hết, khó có được duyên làm hàng xóm, con cứ nhận lấy đi'. Dì Tạ nhanh chóng đưa cái bát qua trước mặt Liễu Thanh Thanh, sau đó nhìn xuyên qua người Liễu Thanh Thanh mà quan sát trong tiệm, cẩn thận hỏi: "Tiểu Liễu, phòng tối như vậy sao con không bật đèn lên, đeo kính râm như vậy có thể nhìn thấy đường sao?"
"Không bật đèn?". Trong lòng Liễu Thanh Thanh đầy nghi hoặc, quay đầu lại đảo mắt nhìn quanh phòng, cho dù đang mang kính râm cô cũng có thể nhìn thấy được ánh sáng đang nhấp nháy lập lòe ở phòng chế biến bánh mì.
Đột nhiên Liễu Thanh Thanh ý thức được một điều, có lẽ những ánh sáng đó người thường sẽ không nhìn thấy.
Liễu Thanh Thanh thử thăm dò: "Dì Tạ, dì thật sự không nhìn thấy ánh đèn trong phòng sao?"
Dì Tạ lắc đầu nói: "Trong phòng có đèn sao? Tiểu Liễu, đôi mắt của con có phải có vấn đề gì không?". Dì Tạ kích hoạt kỹ năng diễn xuất bằng ánh mắt đồng tình: = = con gái à, con nên đến khoa mắt khám mắt đi.
Liễu Thanh Thanh vội đáp: "Hôm nay đột nhiên cảm thấy mắt có chút không thoải mái". Vừa nói vừa tháo bao tay ra, sau đó nhận lấy cái bát từ tay dì Tạ: "Con cũng cung kính không bằng tuân mệnh. Cảm ơn dì!"
"Ha ha, cứ như vậy đi, dì có chuyện đi trước, bát này buổi tối dì quay lại lấy". Dì Tạ không nhìn thấy bàn tay đang phát sáng của Liễu Thanh Thanh, xoay người rời đi.
Thấy dì Tạ không nhìn thấy những thứ ánh sáng này, nỗi lo lắng của Liễu Thanh Thanh lập tức tan biến.
--Wattpad: Autumnolove-- Mười phút sau, Liễu Thanh Thanh vui mừng phát hiện ra thiết bị tồn lấy nguyên liệu có thể sử dụng, đây mới chính là thứ mà cô mong chờ được sử dụng nhất hôm nay.
Bên trong tủ lạnh vẫn là căn phòng tối đen, Liễu Thanh Thanh kéo cái ghế dựa đến chặn cửa tủ lạnh lại, phòng ngừa cửa tủ ngoài ý muốn đóng lại. Thật ra nếu tủ lạnh đóng lại, Liễu Thanh Thanh ở không gian bên trong cũng có thể mở cửa tủ ra, nhưng trong lòng cô có chút sợ hãi đối với thế giới không rõ này nên lựa chọn mở toang cửa, tầm mắt có thể liếc nhìn thế giới hiện thực.
Cô đặt điện thoại trên ghế, bởi vì thời gian ở bên trong mà mười phút nên cô cài đặt đồng hồ báo thức đếm ngược 9 phút 30 giây.
Liễu Thanh Thanh ngâm nga giai điệu của bài hát <
>, cầm đèn pin rụt rè bước vào tủ lạnh. Bên trong tủ lạnh là một căn phòng không đến 30 mét vuông, nhìn kỹ thì giống như nhà bếp và phòng ăn kết hợp. Trên trần nhà gỗ đã có thể nhìn thấy mạng nhện đóng, đá phiến lát sàn còn vương lại chút bùn và cỏ khô khiến cho căn phòng không quá sạch sẽ ngăn nắp.
Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng phát ra từ trong góc, củi và than bên dưới bệ bếp đất bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa nhỏ bé vẫn tĩnh lặng và bất biến. Liễu Thanh Thanh thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng những đốm sáng hình thành từ ngọn lửa đang lơ lửng trên không trung, đưa tay tới gần không cảm nhận được chút sức nóng nào.
Trên bếp có một cái nồi sắt đang đậy nắp lại, cho nên không nhìn được trong nồi đang nấu cái gì. Bên cạnh bệ bếp đất còn có một cái thùng nước, tủ chén, tủ đựng đồ...
Trên chiếc bàn tiệc lớn đặt giữa phòng bày la liệt các loại chai lọ vại bình, chân nến, chén đũa, những món đồ chơi nhỏ và một đống trái cây.
Toàn bộ căn phòng không có chút hơi thở của người hay động vật nào, Liễu Thanh Thanh cũng không ngửi ra được bất cứ mùi vị gì. Ở thế giới này, ngoài thị giác và xúc giác ra thì các giác quan khác hoàn toàn bằng không.
Bên vách tường có một ô cửa sổ, bên cạnh cửa sổ là một cánh cửa gỗ. Liễu Thanh Thanh đứng bên cạnh cửa sổ, nhưng không nhìn ra được bất kỳ thứ gì, cửa gỗ thì không có cách nào mở ra.
Cả căn phòng không có bất kỳ chỗ nào dị thường hay khả nghi.
Mười phút cũng thật ngắn, Liễu Thanh Thanh quan sát xong căn phòng liền tranh thủ chút thời gian còn lại chọn ra một số vật phẩm. Sau đó có phát hiện, cô không có cách nào để di chuyển các món đồ ở đây, nắp nổi nhấc không nổi, thậm chí cửa tủ cũng mở không ra.
Nửa phút đếm ngược cuối cùng, Liễu Thanh Thanh không thu hoạch được gì sau khi chạm vào một phần ba đồ vật bên trong căn phòng này. Cô từ bỏ ý định lấy đồ, đặt vài món nguyên liệu và món đồ nhỏ vào không gian tĩnh này, hy vọng vật phẩm có thể thuận lợi được cất giữ trong phòng.
Lúc Liễu Thanh Thanh nhảy ra khỏi tủ lạnh, tủ lạnh cũng khôi phục lại nguyên dạng.
Liễu Thanh Thanh bất lực trở về, chỉ có thể dồn hết lực chú ý vào việc sản xuất sản phẩm thí nghiệm của mình. Lúc trưa chỉ ăn mỗi chén tàu hủ trân châu nên rất mau đói, cũng may có thức ăn dì Tạ đưa đến, Liễu Thanh Thanh liền ăn màn thầu cũng với gà xào cay.
Không có gì bất ngờ, kỹ năng nấu nướng của dì Tạ trong nháy mắt đã hạ gục Liễu Thanh Thanh chỉ biết làm món cơm chiên trứng nước tương, Liễu Thanh Thanh nhanh chóng càn quét xong một bát đồ ăn.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Lúc này lại có người tới gõ cửa tiệm.
'Hôm nay náo nhiệt vậy!". Liễu Thanh Thanh ra mở cửa, phát hiện người mang đến sự náo nhiệt vẫn là hàng xóm của cô.
Nhìn thấy chỉ có Tiểu Dương Dương đứng ở trước cửa, cắn ngón tay ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Thanh.
"Dương Dương có chuyện gì sao?". Liễu Thanh Thanh ngồi xổm xuống cười nói với người bạn nhỏ.
Dương Dương nỗ lực trừng to đôi mắt híp của nó, không hé răng mà ngó nghiêng nhìn mặt Liễu Thanh Thanh.
"Dương Dương cần gì sao?". Liễu Thanh Thanh hỏi lại một lần nữa, cô cảm giác cô cười sắp cứng mặt luôn rồi.
Dương Dương vẫn như cũ không nói gì, lại như một con cá chạch phóng vèo qua người Liễu Thanh Thanh xông vào cửa hàng, sau đó nhảy lộc cộc đến phòng chế biến bánh mì, mở cửa phòng vệ sinh ra xem một lần.
"Dương Dương, em đang tìm gì đó?". Liễu Thanh Thanh không hiểu ra làm sao, cứ đứng nhìn vị khách không mời này xâm nhập cửa hàng của mình.
Dương Dương dừng bước, bĩu môi nói: "Không nhìn thấy bà kẹ đâu hết."
Liễu Thanh Thanh dở khóc dở cười: "Ai nói nơi này của chị có bà kẹ?"
Dương Dương nhỏ giọng báo cáo: "Bà nội nói, bà nội nói nhà chị có bà kẹ, dặn em không được chạy vào."
Đúng là trẻ con luôn nói thật, Liễu Thanh Thanh cảm thấy một đầu đầy hắc tuyến: Đứa nhỏ này, cứ như vậy mà bán đứng bà nội rồi.
Lúc này Dương Dương vẫn còn đang nhìn trái nhìn phải, giọng nói có chút ngắt quãng: "Nhưng...nhưng mà em muốn nhìn bà kẹ một chút...bà kẹ có phải sẽ giống như bà ngoại khí mắng em rất đáng sợ không."
Bạn nhỏ Dương Dương nè, sao em có thể không có khí phách như vậy chứ. Bà nội của em có biết mình có một đứa cháu như vậy không?
Dương Dương nhìn bên dưới kệ có thứ gì đó, tò mò nhặt lên, nói: "Bà nội nói không thể ném đồ đạc lung tung....A, là bánh mì nướng, em muốn ăn một miếng."
Liễu Thanh Thanh thấy thứ mà Dương Dương nhặt lên khối bánh mì gạch không biết bị rơi xuống đất từ khi nào, hoảng sợ nói: "Không được..."
Tất nhiên, tốc độ của người bạn nhỏ tham ăn Dương Dương càng nhanh hơn tốc độ nói của Liễu Thanh Thanh. Giây tiếp theo, Dương Dương đã há cái miệng nhỏ thành thành thật thật cắn lên miếng bánh mì gạch.
Bàn tay Nhĩ Khang của Liễu thanh Thanh đang hóa đá giữa không trung.