Phương Tuấn không nói gì, im lặng ngắm nhìn cô, Huyết Tâm siết chặt lại làm anh phải kêu lên:“A, đau.” Cô bực mình nói:
- Nhìn gì dữ thế? Làm người ta ngại chết đi được.
Phương Tuấn đáp lại:
- Do tại cô đẹp nên người ta muốn nhìn chứ bộ.
Cô tát nhẹ vào má anh một cái yêu, nói chính xác là đánh yêu. Cô băng bó xong thì đứng dậy, bỗng nhiên bị một lực kéo lại từ phía Phương Tuấn làm cho cô ngồi đùi của anh. Cô khá bất ngờ và đỏ mặt, cô phóc dậy rồi nói:
- Bớt nha. Tôi đi ra ngoài đây.
Sau khi cô ra khỏi phòng, anh bật cười lên vì sự ngại ngùng đáng yêu của cô, chọc dữ chưa anh?
...
Sáng hôm sau, Huyết Tâm trốn mặt anh luôn, Nguyệt Diệp bèn thấy lạ nên đi tới hỏi anh:
- Huyết Tâm đâu rồi mày?
Phương Tuấn đáp:
- Chắc bận việc gì đó rồi. Thôi, tao ra mua nguyên liệu, sắp hết rồi.
Nguyệt Diệp gật đầu đáp lại:
- Ừ.
...
Phương Tuấn ra ngoài mua nguyên liệu thì bất chợt gặp Anh Túc, ả ta thấy liền ồ lên ngạc nhiên rồi đi tới, đi quay một vòng xung quanh anh làm anh vô cùng khó chịu, ả ta đứng trước mặt anh và nhìn nói:
- Có vẻ anh chưa biết gì? Thật là đáng thương.
Phương Tuấn bất mãn mà thở dài đáp:
- Biết gì?
Anh Túc chẹp miệng trả lời:
- Người bên cạnh anh, anh nên xem xét lại.
Phương Tuấn lạnh lùng hỏi một câu:
- Cô đang nói Huyết Tâm à?
Anh Túc gật đầu, anh mới nói tiếp:
- Không biết cô có mối quan hệ gì với cô ấy nhưng ba lần bảy lượt cô cứ luẩn quẩn xuất hiện trước mặt tôi thì tôi nghĩ có lý do nào? Nói đi, cô muốn nói gì?
Anh Túc mỉm cười rồi đưa tay vuốt mặt anh làm anh cực kì khó chịu. Ả ta bèn hỏi:
- Anh muốn biết?
Anh nhíu mày rồi gật đầu, hai người cùng ngồi ở quán cafe gần đó, ả ta nói hết tất cả sự thật cho anh nghe, sắc mặt anh có chút bất ngờ nhẹ nhưng vẫn bình tĩnh, anh cười nói:
- Vậy thì sao? Cô định lấy cái này để chia rẻ tụi tôi sao?
Anh Túc hoang mang khi anh hỏi vậy, ả ta cứ nghĩ anh sẽ phản ứng kịch liệt nhưng không hề. Kết thúc buổi gặp mặt đó, ả ta ấm ức bỏ về trước, còn anh thì cứ ngồi đó. Anh nhớ lại chiếc áo đó rồi mảnh vải đó, những hành động giấu kín của cô làm anh có chút bị phản bội, anh đứng dậy mua chút nguyên liệu và cuối cùng về nhà. Mới về thì đυ.ng mặt Huyết Tâm, anh nhìn rồi buồn bã mà không nói gì, đi thẳng vào phòng bếp, Thiên Thiên đi đến mà thắc mắc hỏi:
- Phương Tuấn bị sao vậy?
Huyết Tâm nghe hỏi vậy mà lắc đầu trả lời:
- Tôi không biết nữa.
Thiên Thiên cậu có cảm giác không lành nên liền đi thẳng vào phòng bếp hỏi thẳng:
- Phương Tuấn, mày bị sao vậy?
Phương Tuấn thở dài nhìn mặt cậu mà nói:
- Ví dụ, người bên cạnh mình bấy lâu là sát nhân thì mày cảm giác thế nào?
Thiên Thiên nghe vậy mà khuôn mặt không chút ngạc nhiên vì cậu biết anh đang nói về ai, cậu trả lời một cách bình thản:
- Sốc.
Phương Tuấn kinh ngạc khi nghe vậy mà hỏi:
- Mày…
Thiên Thiên mỉm cười nói:
- Tao biết mày đang nói về ai, chúng ta là thám tử, mục đích là điều tra và bắt hung thủ nhưng chúng ta cũng có thể phá luật để giữ một người bên mình. Không chỉ có chuyện đó, mà thêm một chuyện làm mày sốc hơn, tuy nhiên để cho Huyết Tâm nói ra hoặc mày tự điều tra sẽ hay hơn.
Nói rồi cậu vỗ vai anh mà ra khỏi phòng bếp, anh nghe những lời khuyên của cậu mà anh phải suy nghĩ lại có nên hay không?
Anh không dám đối mặt với cô lúc này nên cả ngày cứ viện lý do đi đâu đó. Ở phòng khách, Hạ Phong thấy lạ mà hỏi:
- Tuấn nó cứ đi mãi ngày hôm nay vậy?
Thiên Thiên chẹp miệng trả lời:
- Chắc suy nghĩ cách tán gái đó.
Hạ Phong lộ rõ vẻ ngạc nhiên rồi nhíu mày nói:
- Mày nói thật không đấy?
Thiên Thiên cười trừ ra mà đáp:
- Miệng tao phọt ra chứ tao biết gì đâu.
Hạ Phong khuôn mặt đầy bật lực mà đánh cậu một cái rồi hướng mắt tới Quân Tử mà bảo:
- Sao em yêu được cái thằng khùng này vậy?
Quân Tử đang học bài mà quay qua mà lắc đầu nói:
- Em có biết đâu, tự nhiên yêu thôi.
Nguyệt Diệp mới dựa vào vai Hạ Phong mà chủ môi nói:
- Đó là duyên, hiểu chưa?
Hạ Phong nhéo mũi cô mà cười nói:
- Hiểu rồi.
Thiên Thiên dựa sát vào tai Hạ Phong mà nói nhỏ:
- Nói vậy thôi, chút tao kể cho.
...
Tối hôm đó, anh có uống nên có chút men, Phương Tuấn về nhà thì định đi thẳng vào phòng mình nhưng lại quẹo vào phòng Huyết Tâm làm cô khϊếp hồn mà hốt hoảng vịnh lấy tay anh mà nói:
- Anh sao vậy?
Anh nhìn cô với ánh mắt buồn bã mà nói:
- Cô giấu tôi cũng tài ý nhỉ? Hung thủ gϊếŧ người.
Cô nghe xong liền buông tay anh ra nhưng anh cầm lấy tay cô rồi kéo cả người cô vào lòng anh mà nói:
- Tôi có nên báo cảnh sát bắt cô không ta? Hãy bắt cô vào trái tim tôi nhỉ?
Cô chưa kịp đáp lại thì bị chặn lại bởi nụ hôn của anh, cô cố gắng đẩy ra anh, một lát sau, cô bị đè xuống giường, chuyện gì tới cũng sẽ tới…
Sáng hôm sau, Huyết Tâm ngủ ngon liền bật tỉnh thấy anh đang nằm ngắm nhìn cô, cô ngại ngùng rồi anh mỉm cười nói:
- Sát nhân như em mà cũng ngại đỏ mặt à?
Huyết Tâm lấy gối che mặt lại rồi nói:
- Ai nói sát nhân không được ngại đỏ mặt? Bắt đền anh đấy…đền đi.
Phương Tuấn mỉm cười ngồi dậy dựa vào thành giường mà nói:
- Có tội mà anh chưa đem em vào đồn đấy, đòi bắt đền gì nữa.
Cô ngồi dậy, lấy gối đánh anh vài cái rồi nói:
- Anh là đồ lưu manh. Đi ra để em thay đồ.
Anh mới cười nham hiểm nói:
- Sao đâu. Thấy hết rồi mà nhỉ?
- Anh…đúng là cái đồ…
...
Ở bên ngoài, có một cô gái đang ngồi đợi mòn mông tên là Tuyết Hoa, ừ, Tuyết Hoa đấy. Ngồi đợi mà ngã dài trên bàn luôn. Cô ta chẹp miệng ăn bánh mới đem ra, rồi thấy Huyết Tâm đi xuống nhưng ngạc nhiên hơn là cầm tay Phương Tuấn nữa, mấy người cũng lấp ló hóng hớt, ngạc nhiên không kém
- Ủa gì dọ? Yêu nhau rồi à? Ôi, báo tiếng chứ bà cố nội của tôi ơi!
Huyết Tâm bình thản đáp lại:
- Ai rảnh mà báo.
Tuyết Hoa xì một tiếng rồi nói:
- Lâu rồi không anh? Nhớ tôi không nè?
Phương Tuấn nhíu mày rồi bất chợt nhớ ra rồi đáp:
- À, cô gái bị bắt được rồi được tụi tôi thả ra, tôi nhớ đúng phải không?
Tuyết Hoa gật đầu, Nguyệt Diệp đi ra khỏi chỗ nấp đó mà ồ một tiếng rồi bảo:
- Bữa nay làm gì rồi? Có trái lương tâm không đấy?
Tuyết Hoa mỉm cười trả lời:
- Làm việc như cũ thôi.
Nguyệt Diệp thở thẳng một hơi rồi khuôn mặt cau có, chống nạnh mà nói:
- Trời trời, không được làm mấy cái việc đó, dặn rồi mà.
Tuyết Hoa bật cười nói:
- Nguyệt Diệp, cô vẫn không khác gì.
Huyết Tâm nhìn mà thở dài:
- Quên mất con này rồi. Đi làm bánh đây.
Tuyết Hoa há hốc rồi kéo cô lại mà nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với cô đó trời.