Tự rót cho mình một ly rượu Rum phẩm chất cao cấp, nằm trên chiếc nệm lò xo cũ kỹ dơ bẩn, nhấp một hớp rượu, bắt đầu ngẩn người nhìn trần nhà đen sì trên đỉnh đầu. Trong một năm, ước chừng có ba đến bốn tháng, hắn sẽ một mình ở trong nơi này, cũng không phải vì thích, mà là vì an toàn.
Nệm lò xo đặt ở đây đã
lâu rồi, thời gian khiến ranh giới ánh sáng của nó càng thêm mờ nhạt, dần dần hòa cùng một thể với bóng đen. Giờ đây nhìn nó không hề có vẻ chướng mắt, trải một tấm vải chống ẩm, lại trải thêm một tấm thảm cũ, bên cạnh cái gối lông xem như mềm mại đặt một chiếc đồng hồ. Trên kệ đầu giường có vài quyển sách, điện thoại kiểu cũ và TV trắng đen màn hình 6 inch, loại đèn tiết kiệm năng lượng có thể điều chỉnh độ sáng được kẹp trên giá giường kim loại.
Hầm rượu này, ngoại trừ rượu Rum hắn chơi bài thắng được, xung quanh không có lấy một bình rượu, cũng không có giá và thùng gỗ cất rượu. Cửa thủy tinh có khóa mật mã ngăn cách hầm rượu thành hai căn phòng, sau cửa thủy tinh còn có cánh cửa kim loại nặng nề, trên cửa có lỗ quan sát cỡ bàn tay. Lúc rảnh rỗi, hắn sẽ mở cửa thủy tinh, áp người lên trên cửa kim loại, thò mũi qua lỗ quan sát hít thở chút không khí.
Hắn thích mùi vị bên trong, mùi dầu súng chống rỉ, phía sau cửa kim loại là kho băng, chứa đầy đủ loại vũ khí.
Hôm nay mũi của hắn mất linh rồi, khí lạnh nửa đêm đột ngột kéo tới làm hắn có chút cảm lạnh. Sau khi uống xong một ly rượu, cơ thể bắt đầu rã rời, trở mình trên giường, nghe tiếng đệm lò xo cũ kỹ vang lên âm thanh ken két do bị dồn nén, nửa mê nửa tỉnh bật dậy khỏi giường bởi tiếng điện thoại làm tỉnh giấc. Nhưng mà không có tiếng chuông, hắn nằm mơ, giấc mơ này làm hắn nhớ tới cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban ngày.
── Tôi chỉ muốn biết cậu còn sống hay không.
Hắn rầu rĩ ôm trán, mặc dù khó lòng phân biệt thật giả trong nghề này, tình nghĩa bạn bè mỏng như lá lúa, nhưng cũng khó tránh có vài người bạn. Ly rượu trống không đặt ở trên thùng gỗ bên giường, nhướng tay lấy bình rượu còn một nửa, định mượn hơi cồn để có thể ngủ thêm chốc lát, tiếng bước chân bỗng chợt vang lên trên đỉnh đầu.
Hắn khẩn trương trợn tròn mắt, ánh mắt quét lên trên, giống như muốn xuyên qua trần nhà đen sì nhìn xem là ai đang đi lại khắp nơi. Qua vài phút, tiếng bước chân dồn về một hướng, có lẽ là bà Carol đứng dậy đi vệ sinh. Có thể sao? Bà sẽ không nửa đêm rồi vẫn còn mang giày da lượn lờ khắp nơi. Tiếng bước chân biến mất bên trên kho vũ khí, kéo theo tiếng nổ vang, hắn nhanh chóng mở khóa mật mã, băng qua cánh cửa thủy tinh, nhòm qua lỗ quan sát ở cửa kim loại, trần nhà nhà kho nổ thành cái lỗ
nhỏ bằng nắm đấm, bọc màu đen được thả xuống thông qua cái lỗ kia, máy tính giờ dùng băng kẹo bạc dán dính lên trên, con số màu đỏ đang thong thả nhảy nhót.
29, 28, 27…
Hắn lập tức hiểu rõ ý đồ của đám người kia, mau chóng chạy về hướng lối thoát, nhưng nguồn điện đột ngột bị cắt đứt, mất điện khiến khóa mật mã cửa thủy tinh chuyển sang dùng pin dự phòng. Hắn dồn sức đập cửa thủy tinh, để tránh sự cố cửa thủy tinh được làm bằng thủy tinh dày 1.5 inch, chỉ dựa vào vài cú thúc của cánh tay với đùi thì chỉ có thể trả lại tiếng vang bình bịch.
Hắn tuyệt vọng dựa vào cửa, xuyên qua lỗ quan sát nhìn con số đang nhảy.
3, 2, 1, về không.
Tiếng nổ vang chấn động người cả dãy phố.