Chương 10: Em có cần đáng yêu như vậy không

Chương 10: Em có cần đáng yêu như vậy không

Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của cô, Tần Huyên lập tức bật cười, cảm khái nói: “Em có cần đáng yêu như vậy không!”

Quả thực đáng yêu muốn chết!

Sau khi nói xong, anh không nhịn được vươn hai ngón tay véo má trơn mềm của cô, véo đến gương mặt cô đều biến dạng.

Tần Niệm bị đau, không nhịn được nhíu mày giãy giụa.

“Được rồi, không đùa em nữa, nhanh ăn cơm đi.” Sau khi nói xong, Tần Huyên gắp cánh giữa to nhất vào trong bát em gái.

Nếu để Lưu phu nhân biết anh nói linh tinh với em gái, có lẽ sẽ đại nghĩa diệt thân, loạn côn đánh chết anh.

Tâm trạng của Tần Niệm vô cùng phức tạp, từ lúc nhìn thấy bức tranh khỏa thân kia xong cô có chút không dám nhìn thẳng anh trai, cảm thấy không được tự nhiên lắm, hơn nữa cô thật sự muốn biết người phụ nữ không có mặt là ai.

Nhưng mà cô không dám hỏi thẳng ra.

Vì thế dứt khoát giả câm điếc, cúi đầu vội vàng ăn cơm.

Lưu Nhụy đúng là thiên vị, bà ấy nấu cơm chưa bao giờ suy xét đến con trai, toàn bộ đều là món con gái thích ăn, hỏi bà ấy thì chính là con trai phải nuôi thả, quản ăn no là được.

Đối với chuyện này trái lại Tần Huyên không có ý kiến gì, từ nhỏ anh đã không kiêng ăn, cho ăn cái gì thì ăn cái đó.

Trái lại rất thích nhìn em gái khi ăn lộ ra biểu cảm thỏa mãn, nhìn thôi tâm trạng cũng tốt.

Về chuyện cưng chiều em gái, Tần Huyên ngoài miệng không nói, nhưng thực ra cũng góp một viên gạch.

Tính cách của Tần Niệm dịu dàng ngoan ngoãn, khi ăn cơm cũng không nói nhiều, thường gắp đồ ăn mình thích cho vào trong miệng, cẩn thận nhai nuốt.

Tần Huyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, luôn không nhịn được muốn trêu đùa cô, mãi đến khi cô mặt đỏ tai hồng mới bỏ qua.

“Em gái, anh gắp đồ ăn cho em nhiều lần như vậy, có phải cũng nên gắp cho anh một lần hay không?”

Tần Niệm đang nhai nuốt dừng lại, nâng mắt nhìn anh, chỉ thấy Tần Huyên cười tít mắt bưng bát, đợi cô gắp đồ ăn cho anh.

Tần Niệm bị không trâu bắt chó đi cày, do dự hai giây sau đó gắp đùi gà cho anh.

“Anh không thích đùi gà.” Tần Huyên lắc đầu.

Tần Niệm để đùi gà xuống, gắp một miếng thịt bò.

Tần Huyên tiếp tục lắc đầu.

Tần Niệm: “…”

“Anh, anh muốn ăn gì?”

“Em đoán xem?”

Tần Niệm tuyệt đối không muốn đoán, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong, sau đó cách xa anh!

Cuối cùng cô không đoán, trực tiếp gắp thịt bò vào trong bát anh, lại vội vàng và bát cơm của mình, đứng dậy chạy trốn về phòng.