Giữa đôi lứa yêu nhau thì tất nhiên nói bất cứ điều gì cũng thấy ngọt ngào. Tần Tu Viễn ôm nàng càng chặt hơn, hắn nói: “Vì ta muốn biết khi nàng còn bé là người như thế nào.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, thấp giọng nói: “Vậy thϊếp cũng muốn biết dáng vẻ khi chàng còn nhỏ trông như thế nào.”
Tần Tu Viễn hôn lên trán nàng: “Chỉ cần là nàng sinh ra thì như thế nào cũng được.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nàng đáp: “Mỗi ngày thϊếp đều ăn nhiều như vậy, sẽ không sinh ra một cái bánh bao chứ.”
Tần Tu Viễn bật cười: “Trắng trẻo mập mạp cũng rất tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười đến co người lại, hai người dán sát vào nhau thân mật vô cùng.
…
Sau tiết Thanh Minh, Thái Học lại bắt đầu nhập học.
Bởi vì gần đây lại có không ít học sinh mới nhập học nên Thái Học cũng dựa theo tuổi tác và tiến độ học tập mà phân lớp.
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải đi về phía Thái Học, trên mặt hắn mơ hồ mang theo một nụ cười, tâm trạng hắn rất tốt. Thái giám ở một bên quen nhìn sắc mặt, nói: “Hôm nay có chuyện gì khiến Nhị Hoàng tử vui vẻ như vậy?”
Mẫn Nguyên Khải lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn nói: “Hôm nay phân chia lớp học, rốt cục ta cũng thoát khỏi lão Tứ!”
Tiểu thái giám vừa nghe đã hiểu ra. Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử cùng là nhi tử của Hoàng hậu. Nhưng ở Dực Trì Cung, bất cứ chuyện gì thì Tứ Hoàng tử vẫn luôn được ưu tiên, được Hoàng Hậu nương nương sủng ái, Hoàng hậu cũng luôn muốn Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải vạn sự đều phải chiếu cố đệ đệ.
Mẫn Nguyên Khải quay đầu lại liếc mắt nhìn Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh đi phía sau hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn xoay người bước vào lớp Giáp. Mẫn Nguyên Mạnh vừa vặn cũng nhìn thấy Mẫn Nguyên Khải liếc mắt như vậy, hắn chậm rãi đi ở phía sau, cũng không muốn đáp lại ca ca của mình.
Thái giám bên người Mẫn Nguyên Mạnh có chút không phục, bèn nói: “Tứ điện hạ, vì sao lúc nào Nhị điện hạ cũng như vậy?”
Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh cười cười: “Hắn muốn làm gì ta không quan tâm, hắn không để ý tới ta, vậy thì ta cũng không muốn để ý tới hắn.”
Từ nhỏ thân thể Mẫn Nguyên Mạnh không tốt, thường xuyên phải nằm trên giường bệnh cũng không thể tập võ, may mà Hoàng hậu vẫn sủng ái hắn, coi hắn như trân bảo mà nâng ở trong lòng bàn tay. Cho nên mới hình thành tính tình không tranh giành với thế gian, hắn không thích Nhị ca ruột thịt của mình, nhưng cũng không đối lập với hắn. Bởi vì trước đây hắn bị bệnh một thời gian nên bỏ quá nhiều bài học vì thế hắn đã được chuyển từ lớp Giáp đến lớp Ất.
Mặc dù vậy, Mẫn Nguyên Mạnh vẫn như bình thường, dù sao hắn mới mười tuổi, cho dù đến lớp Ất học chậm một chút cũng không sao cả.
Đợi đến lúc Mẫn Nguyên Mạnh đi tới lớp Ất, phần lớn học sinh đã tới, cơ bản đều là hài tử của quan lại, Hoàng tử thì… Cũng chỉ có hắn và lão Lục Mẫn Nguyên Thanh.
Nhưng mà hôm nay Mẫn Nguyên Thanh còn chưa tới.
Tất cả học sinh đều sợ tiên sinh nên đều ngồi về phía sau, vì thế phía trước trống hai hàng, một người cũng không có.
Nhưng Mẫn Nguyên Mạnh đến muộn nên hiện giờ hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi ở hàng đầu tiên, ngay dưới mí mắt tiên sinh.
Hắn nhìn về phía sau, phần lớn đều là học sinh mới không quen biết, Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Hắn yên lặng cúi đầu, buồn chán chờ đợi tiên sinh khai giảng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghe thấy một học sinh hét lên: “Đây là gì mà lại ngon như vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại nhìn thì thấy một hài tử cao bằng mình, trong tay cầm một miếng bánh ngọt, tươi cười tán thưởng. Ở đối diện là một học sinh mới tới, hắn thoạt nhìn mi thanh mục tú, vẻ mặt cũng vui vẻ.
Trong tay hắn bưng một hộp thức ăn, dường như đang cùng mọi người ăn cái gì đó. Mẫn Nguyên Mạnh có chút tò mò, nhưng lại ngại thân phận Hoàng tử nên không thể cúi mặt nhìn xem. Đúng lúc này, học sinh mới cũng chú ý tới Mẫn Nguyên Mạnh, hắn quay mặt lại mỉm cười.
Mẫn Nguyên Mạnh vội vàng dời tầm mắt, khôi phục dáng vẻ cao lãnh lúc bình thường. Ai ngờ học sinh mới kia lại chủ động đi tới mà nói: “Phủ Trấn Quốc tướng quân Tần Minh Hiên, hôm nay ngày đầu tiên đến Thái Học, ta mang theo chút đồ ăn trong nhà đến chia sẻ với mọi người, nếu công tử cảm thấy hứng thú thì mời nếm thử đi.”
Tiểu thái giám bên người Mẫn Nguyên Mạnh còn đứng ở một bên, liền bĩu môi nói: “Công tử cái gì, đây là Tứ Hoàng tử!”
Minh Hiên sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ, tay bưng hộp thức ăn cũng không biết là nên lui hay tiến, hắn vội vàng nói: “Xin lỗi, là ta mới tới, không có mắt nhìn, thỉnh an Tứ Hoàng tử.”
Mẫn Nguyên Mạnh ho nhẹ một tiếng, hắn trừng mắt nhìn thái giám bên người một cái, tiểu thái giám biết chủ tử không thích bộ dáng làm cao vì thế liền im lặng. Mẫn Nguyên Mạnh thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”
Minh Hiên nở nụ cười một chút, những cũng không rụt tay lại, hắn nói: “Lục Hoàng tử, đây là bánh do Tam thẩm nhà ta tự làm, nếu như ngài không ghét bỏ thì xin hãy nếm thử một miếng, bánh này thực sự rất ngon!”
Mẫn Nguyên Mạnh là nhi tử út của Hoàng hậu, thân phận tôn quý vô cùng, ở trong cung vốn không có bằng hữu nào, mà người này dưới tình huống không biết mình là ai đã chủ động đến tặng đồ ăn, ngược lại làm cho trong lòng hắn sinh ra vài phần hảo cảm.
Nhưng rốt cuộc đây cũng là đồ ăn ngoài cung, hắn nhớ tới lời mẫu hậu dặn dò, không được ăn lung tung, vì thế nuốt nước miếng muốn cự tuyệt. Nhưng hắn ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt của Minh Hiên mở to tròn, bộ dáng vô cùng chân thành vì thế có chút không đành lòng.
Hắn nghĩ thầm hay là lấy một miếng nhưng không ăn… Để tránh làm đối phương thương tâm. Vì vậy, hắn đưa tay ra để lấy một miếng rồi nói, “Đa tạ ngươi.”
Minh Hiên nhếch miệng cười: “Vậy ta về chỗ ngồi trước, điện hạ.”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, thấy Minh Hiên vừa trở lại đã bị đám hài tử kia vây quanh. Ở tuổi của hắn, quân thần, địa vị, đều không quá trọng yếu, quan trọng là ai được tiên sinh coi trọng, ai được người thân coi trọng. Những người được tiên sinh coi trọng thường được khen ngợi.
Những người được gia đình coi trọng còn có thể mang thức ăn cho người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời có chút hâm mộ Minh Hiên, mẫu hậu hắn tuy rằng làm Hoàng hậu nhưng cũng rất ít khi chăm sóc hắn trong những việc lặt vặt, nhưng mà phàm là những thứ hắn muốn thì cái gì mẫu hậu cũng sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói, nếu cái gì cũng phải tự mình mở miệng cầu xin, vậy còn gì thú vị nữa?
Mẫn Nguyên Mạnh vẫn lắc đầu. Hắn chăm chú nhìn bánh Tiên Bối trong tay, bên tai lại vang lên tiếng người khác ăn Tiên Bối “ọp ẹp”. Ăn một chút, chắc cũng không sao đâu, phải không?
Hắn nhìn thoáng qua cửa lớp, tiên sinh còn chưa tới, hắn liền yên lặng bỏ Tiên Bối vào trong miệng… Tiên bối vừa vào miệng, bột phô mai liền chảy ra, cảm giác mặn mà lập tức kí©h thí©ɧ vị giác của hắn. Mẫn Nguyên Mạnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn khối điểm tâm nhỏ nhắn này không chớp mắt, không, là Tiên Bối mới đúng, tư vị này… Vậy mà hắn thân là Hoàng tử cũng chưa từng được nếm qua!
Hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng cắn một miếng…
“Rộp” một tiếng, Tiên Bối vỡ ra, một nửa rơi vào trong miệng, sau đó hắn nhai một cái, ngay cả lỗ tai của hắn cũng cùng hưởng thụ phần âm thanh giòn tan này. Tiểu thái giám có chút lo lắng mà nhắc nhở: “Điện hạ, dù sao Tiên Bối này lai lịch cũng không rõ… Nếu không…”
Mẫn Nguyên Mạnh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lai lịch không rõ? Người ta không phải nói, hắn là người của phủ Trấn Quốc tướng quân sao…”
Chờ đã, phủ Trấn Quốc tướng quân?
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh cả kinh, chẳng lẽ, chẳng lẽ! Vị Tam thẩm trong miệng Minh Hiên chính là người chiến thắng của Mỹ Thực Lệnh… Tần phu nhân?
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hiên còn đang cười hì hì tán gẫu với đám bạn học mới, vô cùng ngây thơ. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, còn dấy lên một cỗ chua xót… Tam thẩm của hắn là trù thần, mỗi ngày hắn đều có thể được ăn điểm tâm ngon như vậy!
Dù sao Mẫn Nguyên Mạnh cũng là một hài tử, giờ phút này trong lòng sinh ra tâm lý ghen tị rất lớn. Khó trách những người này đều vui vẻ kết giao bằng hữu với hắn, khó trách!
Trong lòng hắn lại hâm mộ, còn bất bình, nên khi ăn xong nửa miếng Tiên Bối còn lại cũng không thể bình tĩnh lại được. Một miếng Tiên Bối đã xuống bụng, hắn nhìn tay mình còn dính chút bột, ngồi ở hàng đầu tiên, hắn nhìn quanh phía sau thấy không có ai nhìn mình thì nhanh chóng đưa ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng mυ"ŧ một chút!
Tiểu thái giám ở một bên nhìn thấy vậy mà trợn mắt cứng lưỡi, Lục Hoàng tử sao lại biến thành như vậy?
Ngay khi Mẫn Nguyên Mạnh say sưa liếʍ ngón tay thì đột nhiên nhìn thấy tiên sinh đang đứng ở cửa học đường, vẻ mặt xanh mét nhìn mình. Hắn nhất thời thu hồi ngón tay, như không có việc gì ngồi ngay ngắn, nhưng mặt lại đỏ đến vành tai!
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh vô cùng ảo não, vì sao mình lại tham ăn như vậy?
Kế tiếp toàn bộ tiết học buổi sáng Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe vào, một bên nhớ lại tư vị tuyệt vời của Tiên Bối, một bên lại vì sự mất mặt vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
Mãi đến giữa trưa lúc tan học hắn mới lấy lại tinh thần một chút. Trong học đường, đại đa số mọi người đều nhanh chóng mà tản ra, hưng phấn chạy tới thiện đường. Bởi vì học sinh lớn nhất của lớp Ất cũng không quá mười hai tuổi, cơ bản đều đi học ngoại trú nên buổi trưa các học sinh đều dùng bữa ở nhà ăn, buổi chiều tan học mới có thể về nhà.
Mà Hoàng tử thì khác, hắn có thể trực tiếp hồi cung dùng bữa, nghỉ ngơi một một chút. Nhưng hôm nay, Mẫn Nguyên Mạnh lại không có ý định trở về Dực Trì cung, hắn nói với thái giám bên người: “Hôm nay chúng ta cũng đi thiện đường!”
Thái giám kinh ngạc nói: “Sao? Thân phận của điện hạ cao quý, sao có thể hạ mình mà ngồi ăn cùng những người đó.”
Mẫn Nguyên Mạnh lạnh lùng liếc hắn một cái, tiểu thái giám kia sợ tới mức ngậm miệng lại.
Chính là bởi vì có những người như bọn họ ở đây nên từ nhỏ mình mới không có bằng hữu. Không giống vị tiểu công tử Minh Hiên này, vừa đến đã có thể cùng mọi người kết giao bằng hữu rồi, nhìn các học sinh khác đều thành đội đi dùng bữa, mình thân là Hoàng tử mà lại bị lạnh nhạt bỏ lại một bên. Nói dễ nghe là cao quý, nói không dễ nghe thì là cô đơn. Ngay cả tiểu thái giám ngày đêm đi theo bên cạnh hắn cũng hoàn toàn không hiểu hắn.
Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi thở dài một hơi, dù sao cũng không có ai mời hắn cùng đi dùng bữa, hay là vẫn là trở về Dực Trì cung cùng mẫu hậu đi… Nghĩ đến đây hắn liền ủ rũ đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện có người bước đến…
“Điện hạ, điện hạ còn chưa đi ăn trưa sao?”
Mẫn Nguyên Mạnh ngẩng đầu, là Minh Hiên. Hắn cố gắng cười cười đáp lại: “Ừm… Ta định sẽ trở về cung dùng bữa.”
Minh Hiên nghe xong liền lộ ra vẻ mặt tiếc hận, hắn nói: “Điện hạ muốn hồi cung sao? Ta mang theo “xúc xích giăm bông”, muốn thêm thức ăn cho tất cả mọi người! Vừa rồi quên mất nên trở về lấy.”
Hắn thấy Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, trên mặt tựa hồ có vài phần tò mò nên liền tiếp tục nói: “Giăm bông này cũng là do Tam thẩm của ta làm, có thể ăn cùng cơm, không thấy rõ thịt nhưng lại có hương thơm đậm đà, vô cùng mỹ vị, điện hạ có muốn nếm thử hay không?”
Biểu tình của Mẫn Nguyên Mạnh có chút buông lỏng… Lại là do Tam thẩm của hắn làm sao?
Tư vị Tiên Bối buổi sáng vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu hắn, lúc này lại thêm món xúc xích giăm bông, ở trong miệng hắn nói ra lại vô cùng hấp dẫn, thật sự là lực thu hút mười phần.
Mẫn Nguyên Mạnh còn đang đấu tranh tư tưởng thì Minh Hiên lại mở hộp thức ăn bảo bối của hắn, lấy một cây xúc xích giăm bông tròn trịa ra, bàn tay nhỏ bé giơ lên, xúc xích giăm bông tựa hồ đang vẫy tay với người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời buông bỏ giãy dụa trong lòng, hắn nói: “Được rồi… Vậy cùng nhau đi đi.”
Nói xong, Minh Hiên có chút nhảy nhót trong lòng, hắn liền cười hì hì đáp: “Vậy chúng ta mau đi đi, chậm thì không còn thức ăn đâu!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng cười ra tiếng: “Được…”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa: “Các ngươi muốn đi đâu?”