"Dám gì mà không dám." Bà Lại không quan tâm phẩy tay: "Ta ăn muối nhiều, rảnh đâu mà cược với ngươi? Cược thắng cược thua liên quan gì đến ta."
Nguyệt Nha Nhi gật đầu: "Đúng vậy, không có phần thưởng, bà cũng không muốn chơi. Vậy thế này, nếu ta thua, sẽ cho bà mười lượng bạc; nếu bà thua, cũng cho ta mười lượng. Vậy bà dám không?"
Bà Lại buồn cười nói: "Ta có gì không dám, chỉ là không muốn tam nương tử nói ta lợi dụng tiểu nha đầu."
Bà ta liếc nhìn Tiết Lệnh Khương, rõ ràng là chế nhạo.
Trữ Nhân không nhịn được, lớn tiếng: "Cô nương, cô đừng gây rối nữa! Bà già này mặt dày thật, bà ta ở bếp bao năm, có vài phần tài nghệ. Nếu không với tính cách khó chịu này, đã bị người ta đánh chết rồi! Cô không biết tự lượng sức, đến lúc liên lụy danh tiếng tam nương tử, tính sao? Cô vẫn nên về đi, dù sao cô tới đây, cũng không mất gì."
Nguyệt Nha Nhi nghe vậy, quay lại cúi đầu chào Tiết Lệnh Khương: "Tam nương tử, ta không làm chuyện không chắc chắn. Nói sẽ làm ra món ốc bơ thì nhất định làm được, còn làm ngon hơn bà ta. Nếu ngài tin ta, xin làm chứng cho ta."
Trong phòng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió qua rừng trúc ngoài rèm.
Một lúc lâu, Tiết Lệnh Khương mới nhíu mày nói: "Ngươi chắc chắn thật chứ."
Nguyệt Nha Nhi cười, gật đầu.
"Được," Tiết Lệnh Khương đứng lên, đi tới bàn: "Ta sẽ viết một tờ cược."
Thấy thật sự, bà Lại có chút lo lắng, nên kêu lên: "Chờ một chút, còn một điều kiện."
"Nếu ngươi thua, không chỉ cho ta mười lượng bạc, từ nay về sau không được bán điểm tâm nữa."
Bà Lại nói dọa, nghĩ rằng tiểu cô nương này chắc chắn không dám nhận.
Quả nhiên, ngay cả Tiết Lệnh Khương cũng ngừng bút.
Nguyệt Nha Nhi không hề hoảng loạn, cười nhẹ: "Được thôi, nếu trong bảy ngày ta không làm ra món ốc bơ ngon hơn bà. Không chỉ cho bà mười lượng bạc, từ nay về sau, không bán điểm tâm nữa."
Giấy trắng mực đen viết ra giấy cược, Nguyệt Nha Nhi ra khỏi Triệu phủ, trời đã tối.
Lúc đến không ai thèm để ý, lúc đi lại có người xem trò vui. Có vài kẻ tiểu tư đứng bên chỉ trỏ, chắc là chuyện nàng đánh cược với bà Lại đã lan truyền khắp đám hạ nhân.
Dẫu có tính tốt đến mấy, bị người châm chọc như vậy cũng khó tránh khỏi không vui. Nguyệt Nha Nhi không phải làm bằng đất, trong lòng đầy lửa giận, bước chân cũng nhanh hơn.
Khi nàng đến Song Hồng Lâu, Ngô Miễn đã ngồi đó chờ.
Lúc này trong trà quán không có nhiều người, phần lớn đã về nhà ăn cơm tối, vì vậy trà y cũng rảnh. Nàng vừa bước vào Song Hồng Lâu, sau đó Vu Vân Vụ đã chui ra khỏi quầy chào hỏi.
Hắn ta quen thuộc với việc buôn bán, chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt của Nguyệt Nha Nhi liền khôn khéo không hỏi chuyện Triệu phủ. Chỉ mời Nguyệt Nha Nhi và Ngô Miễn đến nhà mình ăn cơm.
Nhà Vu Vân Vụ cách Song Hồng Lâu không xa, đi qua hai cầu nhỏ là tới.
Cửa vừa mở, mùi thơm của thịt đã xộc vào mũi. Vu Vân Vụ hướng về phía bếp hô một tiếng: “Vân Nương, có khách.”
Bên trong có người đáp một tiếng, đi ra cửa. Là một phụ nhân trẻ tuổi, mặc thường phục, búi tóc cài một cây trâm vàng, trông rất lanh lợi.
“Đây là vợ ta, Tiền Vân Nương.” Vu Vân Vụ giới thiệu: “Đây là Tiêu tiểu cô nương, đây là Ngô tiểu ca.”
Vân Nương nói nhanh, mang đặc trưng giọng mềm mại của Giang Nam: “Cô nương xinh đẹp và tiểu ca, vừa nhìn đã thấy có phúc khí. Vào ngồi đi, thức ăn sắp xong rồi.”
Đi qua bức tường vôi bao quanh sân nhỏ là đến phòng khách của Vân gia. Bàn tròn đã được bày biện, gỗ cũ nhưng rất sạch sẽ, không chút dầu mỡ.
Vu Vân Vụ cười nói: “Người đến là khách, Tiêu tiểu cô nương, Ngô tiểu ca, mời lên ngồi.”
“Chúng ta đến ăn nhờ, sao dám ngồi chỗ chủ?” Nguyệt Nha Nhi từ chối khéo.
Khó tránh khỏi khách sáo vài câu, Vân Nương ghét dài dòng, ép Nguyệt Nha Nhi ngồi xuống: “Cô ngồi đây, chúng ta nói chuyện như tỷ muội.”