Chương 38

“Tôi phải sống sót–” Xe jeep mở cửa sổ và tăng tốc, cơn gió mạnh lập tức tràn vào miệng anh ta, thổi mạnh đến mức Đường Dịch cảm thấy linh hồn như muốn bay lên bầu trời. Anh ta còn chưa quen làm quỷ nên âm thanh chữ cuối cùng run rẩy kéo dài ra.

Nửa đêm dẫn theo một bóng người trong suốt chạy trên đường, nếu bị bắt gặp thì thật sự rất đáng sợ, khi Diệp Tuyền đi ra ngoài, cô đã lấy đi phần lớn kim quang để hồn phách trở lại trạng thái ban đầu, chỉ còn lại một chút để duy trì trạng thái ổn định cho Đường Dịch.

Tiếng hét dài khiến cô bật cười, Diệp Tuyền nắm vô lăng rồi đạp ga một cái: “Muốn hét thì nhớ chừa lại chút sức, khi về lại kêu tiếp.”

Sau mười một giờ đêm, từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn và dòng xe cộ chạy quanh trung tâm thành phố giống như một dải ngân hà, thậm chí có nơi còn xảy ra ùn tắc giao thông.

Đường vào trung tâm thành phố rất dễ dàng, Diệp Tuyền đạp ga phóng hết tốc lực, chạy với tốc độ giới hạn, trong hai mươi phút mà đã đi được 10km.

Gần công ty Đường Dịch chỉ có một bệnh viện, Diệp Tuyền nhường đường cho xe cấp cứu đang hú còi, liếc nhìn hồn phách còn ngơ ngác lơ lửng ngoài xe rồi phóng xe vào bãi đậu xe của bệnh viện.

Xe vừa dừng lại, Đường Dịch ngồi ở ghế sau xe jeep lần đầu bị đưa đi đua xe, vẻ mặt anh ta đờ đẫn, ngơ ngác không biết sau khi thành quỷ có say xe hay không.

Diệp Tuyền quơ tay trước mắt anh ta: “Không muốn đi sao?”

“Đi thôi!” Đường Dịch vội vàng xuống xe, không thèm chú ý mà xuyên qua cửa xe.



Một loại cảm giác không rõ ràng dắt Đường Dịch về phía trước, Diệp Tuyền cũng không thúc giục anh ta, yên lặng xuyên qua đám người đông đúc.

Nửa đêm, phòng cấp cứu là nơi bận rộn nhất trong bệnh viện, tiếng khóc, tiếng kêu đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng thì thầm hy vọng và cầu nguyện đan xen, bước chân của mọi người nhanh như một cơn gió, khuôn mặt không thể giấu được sự lo lắng và kiệt sức của họ.

Rõ ràng là nơi dễ xảy ra hỗn loạn nhất, nhưng dưới sự chỉ huy của các bác sĩ và y tá mặc đồ trắng, sự hỗn loạn lại có trật tự, sự hiện diện của họ giống như gậy Như Ý, giúp người nhà yên tâm hơn.

Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Tuyền dường như không hợp bầu không khí ở đây, cô băng qua đám đông ồn ào rồi dừng lại trước cửa một dãy phòng cấp cứu.

So với những phòng cấp cứu khác, nơi này thực sự vắng vẻ.

Luật sư mặc vest đang sốt ruột gửi tin nhắn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những từ như “bồi thường”, rõ ràng anh ta là người chịu trách nhiệm về vụ tai nạn. Cách anh ta vài bước, một tổ trưởng nhóm mà Đường Dịch quen đang ngủ gật.

Đường Dịch nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, âm thanh chói tai của dụng cụ bên trong cùng sự im lặng bên ngoài đồng thời lọt vào tai.

Anh ta không có gì để phàn nàn về đồng nghiệp của mình, nửa đêm rồi, hầu hết họ đều đang làm việc nên không cần phải làm khó ai. Ông chủ thường ngày nói coi trọng anh ta không ở đây, người lãnh đạo từng nói coi công ty như nhà của mình càng không ở đây, có thể họ sợ bị anh ta chết, nhưng không lo lắng về việc anh ta có sống được hay không.

Tổ trưởng nhóm đột nhiên nhấc máy: “Alo, chú và dì ạ. Mọi người đến rồi ư? Vâng, vẫn còn đang cấp cứu...”