Chương 32

Đường Dịch nhớ lại lúc anh ta ăn tối với sếp của mình, chỉ có món canh có giá hàng trăm nhân dân tệ một suất mới có kết cấu như vậy.

Loại gạo được mang đến có đầu nhọn, hạt dài rõ rệt, trông rất giống loại gạo Vũ Xương hay được quảng cáo là ngon nhất, Đường Dịch không biết cụ thể khác nhau chỗ nào, chỉ cảm thấy gạo có mùi rất thơm.

Hơi nước ẩm ướt thơm ngọt phả vào mặt, bụng anh ta cồn cào, chẳng còn quan tâm xem đây có phải là tiệc khai trương của chủ cửa hàng hay không mà nóng lòng cầm thìa lên.

Canh ấm áp thấm vào bụng, xoa dịu cơn đói sau ngày dài mệt mỏi, đêm cuối xuân tuy hơi lạnh nhưng nhiệt độ của súp đã xua tan đi, mang đến cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.

Khi Đường Dịch tỉnh táo lại, anh ta đã ăn hết mọi thứ, anh ta đang nhai xương sườn giòn, phát ra âm thanh lạo xạo, nhưng lại nhớ đến măng mới ăn xong.

Sau một thời gian dài nghiện đồ ăn nhanh, không thường xuyên ăn các món ăn theo mùa, Đường Dịch mới nhận ra tại sao măng xuân lại được vô số người nhớ mong.

Nhìn xung quanh thì bỗng nhận ra trong cửa hàng có hơn chục người. Một số người trong số họ trông quen quen, họ đều là những người từng gặp nhau trên đường lúc tan ca muộn.

Hầu hết những người vừa mới vào cửa hàng đều có nét mệt mỏi và oán giận, họ đi theo mùi hương đi vào cửa hàng, giống như những thây ma biết đi, ngay cả kiếm tiên độc ác cũng không thể hấp thụ hết sự oán giận của họ.

Nhưng sau khi nhận được suất thịt hầm, vẻ mặt họ dần dần bình tĩnh lại, lông mày dịu lại, như thể họ cũng được đắm mình trong hơi nước dịu nhẹ, cảm thấy một khoảnh khắc hạnh phúc hiếm có.

Đường Dịch xoa xoa bụng, miễn cưỡng đứng dậy, lấy điện thoại di động ra hỏi người bạn cùng phòng quen thuộc trong nhóm thuê nhà: “Tan làm chưa? Đi ăn khuya đi! Tay nghề của cửa hàng này rất tuyệt! Cũng rẻ nữa, một suất canh măng lớn như vậy chỉ có 25 tệ thôi!”

Đã hơn chín giờ, tin tức vừa truyền ra, ngoài cửa bỗng có tiếng cửa cuốn đóng lại.



Đây là một trong những bất lợi của việc sống ở phố cổ, nhiều nhất là vào lúc 10 giờ, tất cả các nhà hàng gần đó đều đóng cửa, khi gọi đồ ăn mang về chỉ có thể gọi món thịt nướng malatang cách đó vài km.

Nhìn thấy bà chủ đứng dậy, Đường Dịch lập tức cảnh giác: “Bà chủ, cô định đóng cửa à?"

“Tôi còn chưa ăn đồ ăn khuya nữa. Đợi đồ ăn khuya bán hết sẽ đóng cửa, mở cửa đến khoảng mười hai giờ.” Diệp Tuyền ngạc nhiên nhìn anh ta, gỡ tấm bảng đen nhỏ xuống, viết thêm một dòng chữ: “Tối nay sẽ nấu canh hoa móng giò, có ai muốn không?”

Đường Dịch ôm bụng, bỗng nhiên hối hận vì ăn cố một bát cơm, nhịn đau nói: “Khi nào tôi tăng ca sẽ quay lại!”

Diệp Tuyền hầm sườn heo, nhìn mầm kỷ tử đã được rửa sạch đặt bên cạnh.

Mặc dù trong thực đơn có ghi nhưng những món ăn theo mùa ít được gọi, vì vậy không ai gọi những món lạ được liệt kê ra sau đó.

Lấy một ít nắm nước đun sôi, một ít giấm balsamic và nước tương nhạt, vài giọt dầu mè, tỏi băm khuấy đều rồi cho mầm dâu tây tươi mát nhưng hơi đắng lên đĩa.

Nhắc đến loài hoa đầu tiên của mùa xuân thì phải kể đến nụ dâu tây. Nụ dâu tràn đầy sức sống vào đầu mùa xuân và tháng 3, đến cuối mùa xuân lá mềm, hương vị cũng vừa phải.

Ngày đầu tiên không chuẩn bị món ăn được chuẩn bị nên Quán ăn khuya đóng cửa vào 11 giờ tối.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin