Chương 26

Vừa mở nồi hấp ra, lớp vỏ trong mờ lộ ra một màu hồng nhạt, trông giống như những bông hoa thật đang nở.

Miếng xíu mại đầu tiên đương nhiên là của Diệp Tuyền.

Măng thái hạt lựu hầm thịt tươi xíu mại được coi là di sản văn hóa phi vật thể ở Hải thị, đương nhiên là có nét ngon độc đáo của nó, mà điểm mấu chốt chính là chữ “tươi”.

Lớp da mỏng như tờ giấy phồng lên lại hơi hơi chùng xuống, chứa đầy nhân và nước sốt.

Nhân thịt mềm mại, cộng thêm thịt đông lại càng ngon và ngọt hơn, chỉ cần hai lần nhai là đã có thể cắn được miếng măng thái hạt lựu giòn giòn, răng cắn mạnh thêm một chút là nghe tiếng giòn răng rắc, những món ngon tươi mát của mùa xuân mang theo vị ngọt tràn vào khoang miệng…

Măng xuân chỉ có hương vị ngon nhất trong vòng hai tháng kể từ khi được bán, măng đông lạnh hay măng khô đều không giòn được như vậy.

Nhân thịt ăn không ngán, lúc chấm với nước sốt giấm chuẩn bị sẵn cũng có một hương vị độc đáo khác.

Du Tố Tố thích nhúng giấm, nhưng lão Trần lại chọn loại dầu còn đang ăn dở bên cạnh: “Bà chủ nhỏ thật biết ăn. Xíu mại của thành phố Dương không chấm gì, măng thái hạt lựu trộn thịt này chấm dầu còn thừa mới là đúng bài.”

Mùi thơm của cặn dầu trộn lẫn với mùi thơm ngọt ngào của nhân thịt xíu mại, Trần Kim Bảo nheo mắt nếm thử thật kĩ.

Chỉ cần ngon thì Diệp Tuyền dùng mấy loại cũng được, cô cũng đã thử giấm gạo hoa hồng mua trong chuyến đi kết hợp với tương ớt, cảm thấy cũng không tồi.



Mùi thơm của xíu mại từ cuối phố Hỉ Nhạc theo gió len vào mũi mọi người.

Những người hàng xóm đang vội vã đi làm đi học không khỏi nhìn quanh, nhưng họ không tìm thấy nguồn gốc mùi thơm từ quầy ăn sáng.

Cho đến tận trưa, trên đường phố vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của xíu mại hấp.

Khi vợ chồng Lý Hồng Vân biết được chuyện tro cốt, họ không dám chần chừ một giây phút nào, lập tức mua vé trong ngày, vội vã về quê ở tỉnh lân cận ngay trong đêm. May mắn là hiện nay giao thông thuận tiện, mang tro cốt về rồi mời người thân, vẫn còn thời gian giải xui.

Chồng đưa tro cốt về nhà trước, Lý Hồng Vân đi đến gõ cửa ngôi nhà cũ đóng chặt cửa ở cuối đường.

“Đại sư, chúng tôi đã đưa ông cụ về rồi.”

Lý Hồng Vân bưng ra một túi đồ: “Phương bắc có rất nhiều kỷ tử, nhưng ở đây chúng tôi hiếm khi thấy, tôi thấy non mềm nên hái một ít từ quê về, không tốn nhiều tiền, chỉ là một chút thành ý, ngài giữ lại ăn nhé.”

Những mầm kỷ tử xanh mềm mảnh dài, mầm non tươi tắn và mềm mại như vậy cũng là điều không thể thiếu của mùa xuân.

Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, cầm lấy chiếc túi: “Chúng ta đều là hàng xóm, dì gọi tôi là đại sư không phải quá xa lạ rồi sao, tôi sẽ giữ cái này, đúng lúc có thể làm rau trộn.”

Lý Hồng Vân cười tươi hơn, đổi xưng hô: “Vậy, bà chủ Tiểu Diệp, khi nào thì mở cửa?”



“Tối nay.” Diệp Tuyền nói.

“Buổi tối á?” Lý Hồng Vân kinh ngạc lặp lại.

Bà ấy vừa định nói chỉ sợ không may mắn, có phải chưa làm xong giấy chứng nhận không, nhưng lời nói đến miệng lại không thốt ra được.

Này, bà ấy đang lo lắng cái gì vậy, đại sư cần lo mấy chuyện này sao?

Trong cửa hàng vẫn còn mùi xíu mại thoang thoảng Lý Hồng Vân hít một hơi.

“Tối nay cô bán xíu mại à? Bao nhiêu tiền? Tôi mua ba chiếc, chúc cô làm ăn phát đạt!”

“Coi như chúc cô may mắn!”

Diệp Tuyền cười nói: “Sáng sớm ăn rồi, nếu không vội, hấp chín ăn ngay là ngon nhất. Còn sống thì ba tệ một cái, dì về nhà chưng mười phút là ăn được.”

Vén tấm rèm bếp có sơn hình chiếc nồi hấp lên, Du Tố Tố ôm một con mèo trong tay vào bếp rồi đưa chiếc hộp đã đóng gói cho bà ấy.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin