Chương 14

Lão quỷ vừa nói vừa lén liếc nhìn Diệp Tuyền đang dựa vào bàn, nhận ra cô không hề đòi đánh gϊếŧ, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc bàn sắp bị đập vỡ, hũ tro cốt của ông ấy không thể chịu nổi một ngón tay của cô. Cũng không biết kim quang kia là gì, nhưng khi chạm vào lại nóng đến mức bao bọc lấy ông ấy như một cái vỏ sò nóng rực, ông ấy không dám cử động, cứ như vậy mà hiện hình!

Âm khí phát ra lập tức biến mất khi gặp kim quang, giống như tuyết rơi vào súp nóng, lão quỷ cũng không muốn biến mất như vậy.

Cũng may, đây không phải lần đầu vị đại sư này nhìn thấy quỷ.

“Nhưng hũ tro được chôn ở đó mà? Chẳng lẽ là bị trộm... Chẳng lẽ ngay từ đầu đã nhầm lẫn rồi sao?!” Kiều Quân nghẹn ngào, không thể ngờ được.

Nghĩ đến việc mình thờ nhầm người, lại không biết bố ruột ở đâu, anh ta không khỏi tức giận.

“Sao ông lại tới đây?” Diệp Tuyền ngắt lời họ, nhìn về phía lão quỷ.

Khí thế kiêu ngạo của lão quỷ đột nhiên biến mất, ông ấy cười khổ chắp tay hành lễ, nói: “Không dám giấu đại sư. Nhưng chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta, ta cũng xui xẻo đυ.ng phải thôi.”

Lão quỷ thành thật kể lại câu chuyện. Hai năm trước, ông ấy tỉnh dậy trong hũ tro cốt, tưởng rằng con cháu lại đến cúng bái mình, nhưng không ngờ khi mở mắt ra, ông ấy thấy ngôi mộ đã bị đào lên.

“Họ nói rằng ngôi mộ của lão phu nằm ở vị trí đắt giá nhất, cũng nghe nói rằng còn có một chiếc hộp lớn được chôn cùng, họ muốn kiếm ít tiền từ đó. Lúc đào mộ, ban đầu họ muốn vứt chiếc bình lại, nhưng khi nhấc lên lại thấy trọng lượng không đúng, nặng trịch, họ mừng quá nên ôm bình bỏ chạy.

Người quản lý nghĩa trang lại trộm mộ, tự quản lý rồi tự trộm mộ, đúng là thất đức! Đúng rồi, lão phu còn nghe họ nói, ‘chúng ta dùng kỹ thuật này để đào mộ, đúng là người có tài lớn lại dùng vào những việc nhỏ’, vì vậy lão phu e rằng không phải lần đầu họ đào mộ!”



Lão quỷ đã chết mấy năm, không thể hiện hình để dọa người, chỉ đành bất lực trơ mắt nhìn những vật bồi táng và tro cốt bị bọn cướp mộ lấy đi hết.

Sau khi bị đưa đi, ông ta đã mất nhiều ngày cố gắng di chuyển đồ đạc, tạo gió âm khí, cố gắng dọa bọn trộm mộ. Kết quả là những kẻ trộm mộ không hề sợ hãi mà chỉ ném hũ tro cốt đi.

Trước khi ném đi, còn mở hũ tro cốt, lấy hết những thứ có giá trị rồi mới vứt đi.

Khi mở hũ ra thì thấy một chiếc bát bình thường được chôn cùng tro cốt.

Tên trộm mộ tức giận chửi xui xẻo, nếu không phải vì đào ra được cán dao bằng gỗ đàn hương đỏ thì hũ tro cốt của lão quỷ đã bị đập vỡ tại chỗ rồi.

Bây giờ nghĩ lại, lão quỷ vẫn còn tức giận đến mức trợn mắt vuốt râu: “Lão phu được chôn cất đàng hoàng trong mộ thì xúc phạm đến ai! Hại cho lão phu đã mấy năm chưa được ăn đồ cúng trong đó thì thôi đi, xui xẻo hơn nữa là lại gặp phải một trận lở đất, suýt chút nữa thì bay mất tro cốt.”

Kiều Quân vốn tức giận, mất bình tĩnh, lúc này lại thấy thương hại. Bọn họ là tai bay họa gió, còn lão quỷ thì thật xui xẻo.

Nhắc đến trận lở đất, Kiều Quân chợt nhận ra: “Đúng đúng đúng, tại sao tôi lại quên điều này!"

Khi trận lở đất ập đến, phần lớn các ngôi mộ đã bị phá hủy, nếu được chôn cách đó không xa thì có thể bị cuốn. Trước đó chưa từng nghĩ tới, là vì gần đó không có ngôi mộ nào khác.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin