Chương 1

Thành phố Thanh Giang, phố Hỉ Nhạc.

Tết Thanh Minh vừa qua, cái lạnh mùa xuân vẫn chưa tan, đường phố vắng tanh.

Nhân viên văn phòng vội vã đuổi kịp chuyến xe, học sinh xách cặp chạy vội, xe cộ ùn ùn kéo về khu trung tâm sầm uất, trong góc của khu phố cổ có vài cửa hàng mọc thưa thớt, chỉ còn vài cụ già đi dạo tập thể dục buổi sáng đang nói chuyện phiếm.

Những ngôi nhà cũ được xây dựng quanh khu dân cư bị bao phủ bởi khói dầu và tro bụi, tỏa ra bầu không khí ngột ngạt. Chỉ có tòa nhà hai tầng ở góc phố là mới hơn những tòa nhà khác, rõ ràng là vừa được trang hoàng cách đây không lâu.

Điều kỳ lạ là nó không có biển hiệu, ngay cả miếng dán bảo vệ cửa còn chưa được bóc ra, có vẻ như vừa trang hoàng xong đã bỏ không.

Xe vừa dừng lại, Diệp Tuyền đang ngủ ở ghế sau lười biếng nhướng mi, hỏi với vẻ chắc chắn: “Đây là tòa nhà ở cuối đường sao?”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Người môi giới nghĩ tới số tiền mà người bán đưa thêm, khẽ miết tràng hạt ở trong tay, giọng nói dần lớn hơn: “...Cô nhìn đi, bên cạnh chính là tiểu khu, qua một con phố là có trường học, dựa núi gần sông, trên núi còn có khu nghỉ dưỡng. Chỉ cần đi qua ngã tư là có thể nhìn thấy biển hiệu, vị trí tương đối tốt. Tay nghề của cô tốt như vậy, chắc chắn sẽ phất lên nhanh thôi!”

Giọng nói mang ý đồ đẩy mạnh tiêu thụ truyền đến, có mấy cụ già ngày thường vẫn luôn ầm ĩ nói chuyện phiếm giờ liền im bặt, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lại.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy đối phương là một cô gái cao ráo xinh đẹp, giống như một cây bạch dương nhỏ đang đứng trong gió.

Tuổi tác có vẻ không lớn, cũng không yếu ớt như phần lớn những người trẻ ngày nay lúc nào cũng còng lưng rụt cổ, dù mặc trên người bộ đồ thể thao rộng thùng thình nhưng không có vẻ quê mùa mà ngược lại còn toát lên vẻ năng động khỏe khoắn.

Cuộc trò chuyện im lặng một lúc, đôi mắt của Lý Hồng Vân sáng lên: “Cô gái này đẹp thật đấy. Haiz, ước gì con gái của tôi cũng có thể cao như vậy.” Nói xong, bà ấy nhìn sang người môi giới bất động sản ở bên cạnh, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi.



“Chủ nhà trước đó còn không dám tới đây...Đồ lòng dạ đen tối, đây mà còn không phải là lừa đảo sao?”

Câu cuối cùng còn được đối phương cố ý nhấn mạnh, như thể cố ý nói cho Diệp Tuyền nghe.

Vừa nhìn đã thấy người phụ nữ trước mặt khoảng trên dưới 40 tuổi, mỗi khi cười khóe mắt sẽ có nếp nhăn, dáng vẻ mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày có một luồng khí đen mà người khác khó nhìn thấy được.

Diệp Tuyền hơi nhướng mày, dáng vẻ lười nhác liền lộ ra một tia hứng thú.

Lại là âm khí.

Bà Ngưu ở bên cạnh nhìn Diệp Tuyền nói: “Haiz, người khác đều không mở tiệm được, cháu còn không lớn bằng cháu dâu của bà thì có thể có tay nghề gì. Còn muốn mở quán ăn á? Có khi ngay cả chọn đồ ăn mà cháu còn không biết ấy!”

“Đều là hàng xóm với nhau cả, sau này mọi người sẽ biết đối phương có tay nghề hay không thôi.” Người môi giới thấy tình hình không ổn liền vội đứng ra hòa giải, nhanh chóng tiến lên mở khóa, hi vọng có thể giao lại cửa tiệm này càng sớm càng tốt.

“Cám ơn vì đã nhắc nhở.” Diệp Tuyền đi về phía Lý Hồng Vân, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Cô liếc nhìn đồ ăn ở trong tay đối phương: “Dì mua măng gà này ở đâu vậy, nhìn rất ngon, ngải cứu này cũng tươi non thật đấy.”

Sau trận mưa tiết Thanh Minh, đúng lúc măng đến mùa thu hoạch.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin