Chương 1
Miễn cưỡng thức giấc khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cộng với tiếng điều hoà cũ kêu ầm ầm nhức óc, nàng cảm thấy đầu ong ong, mờ mịt. Tối hôm qua, nàng còn vội vàng hoàn thành báo cáo mục tiêu tiêu thụ của nhóm, đến rạng sáng mới hoàn thành. Chẳng lẽ không phải toàn cầu đang vướng vào nguy cơ tài chính, kinh tế suy giảm sao? Đừng nói quảng đại giai cấp làm thuê như nàng bị vắt kiệt đến không còn hơi sức, các nhà tư bản cũng bị cuốn vào công việc đến thở chẳng ra hơi.
Tiếng điện thoại đột ngột vang lên, trong không gian nhỏ hẹp này lại càng khiến người ta cảm thấy vô cùng bức bách. Nàng co người, rúc đầu vào trong chăn.
Tiếng chuông vẫn không chịu buông tha, không ngừng réo lên inh ỏi. Nàng phẫn nộ, khinh bỉ, bất đắc dĩ, cuối cùng đành khuất phục. Từ trong chăn, thậm chí không cả mở mắt, nàng vươn tay ra chỗ đầu giường, quờ quạng lung tung tìm điện thoại.
“Alo…” - Giọng nàng nồng đậm âm mũi. Nàng vẫn còn chưa tỉnh hẳn, vẫn còn mơ màng nhớ lại giấc mộng cùng Dương Miễn đi dạo ở con đường ven núi, anh chạy càng ngày càng nhanh, quay đầu lại cười, nụ cười ngây thơ hớp hồn như mèo con, lại càng ngày đi càng xa, hình bóng tươi cười mờ dần trong gió. Nàng còn mơ thấy ba giúp nàng mang hành lý đến bến xe, từ nhà nàng ra đến trấn phải mất mấy tiếng, từ đó mới có ô tô đến thị trấn, rồi lại từ thị trấn mất mấy tiếng đến thành phố N, cuối cùng đi xe lửa đến trường đại học của nàng ở thành phố S, tổng cộng hết 28 giờ. Ba không đồng ý cho nàng học ở trường xa như vậy, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ mang hành lý của nàng đưa đến nhà ga. Lúc ba xách lấy cái túi đen to đùng của nàng, bộ dáng thật cẩn thận…
“Dung Ý, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Cậu thật là đáng chết: di động thì tắt, gọi máy bàn thì bao lâu không thèm nghe, người ta đến đón dâu rồi, mà cậu là phù dâu còn chưa có đến…”. Trong điện thoại vang lên tiếng gầm giận dữ thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ của nàng, khiến nàng đang nửa tỉnh nửa mê cũng giật mình thoát khỏi giấc mộng. Dùng sức vỗ vỗ vào đầu, nàng nhớ ra hôm nay là ngày kết hôn của quản lý Hoàng Tiếu Tĩnh cùng phó tổng, mà nàng có trọng trách đóng vai trò “Phù dâu”.
“Haha, Tiểu Duyệt à, cậu đừng có vội, đón dâu thì cần mình làm gì đâu? Đêm nay ở tiệc rượu, mình sẽ phát huy tác dụng đầy đủ mà…” Nàng cười gượng hai tiếng, quả thực, là người ta mời Dung Ý làm phù dâu không phải vì quan hệ thân thiết với nàng, mà bởi vì ở phòng thị trường nàng vốn có danh hiệu vinh quang “ngàn chén không say”. Điều này kỳ thực cũng có nguyên do li kì của nó. Vốn lúc ấy nàng vừa tốt nghiệp, mới chỉ làm một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ ở cái công ty điển hình âm thịnh dương suy này, nhưng Dung Ý nàng vừa khéo cao 1m70, trông như con trai, nên trực tiếp được nhảy sang đứng ngang hàng với các đấng mày râu trong công ty, làm nô bộc cho chị em sai bảo. Cứ việc gì nặng nhọc là tới tay nàng, kể cả việc ra ngoài quan hệ xã giao, nàng cũng chẳng được xem là phụ nữ, nên việc uống rượu nàng đảm lượng cùng tửu lượng đều luyện ra, cũng đem đến cho nàng cơ hội thăng tiến lên đến chức phó phòng quản lý thị trường.
Tuy nhiên, tiếng là phó phòng quản lý thị trường cũng chỉ có vài người hỗ trợ, công việc vụn vặt, lại cần độc lập phán đoán tốt, việc nào cần báo cáo, việc nào không cần phiền đến trưởng phòng, khi có việc thì cần gặp ai ở ngành nào để được giúp đỡ, ở trong công ty giống như tượng đầu lư, lại có khi còn phải đi công tác ở nước ngoài. Cũng giống như ngày lành tháng tốt hôm nay vậy, phần đông các đối tác đều đến tham dự nên nàng trực tiếp được dùng làm lá chắn. Cuối cùng còn ban cho nàng thêm sứ mệnh làm phù dâu, thực tế chính là đưa nàng ra giải quyết các mối quan hệ xã hội.
“Vừa rồi chúng ta mới gặp phu nhân của phó tổng – Lão phật gia, chị ấy đã hỏi sao sáng giờ chưa thấy bóng dáng cậu đâu. Mình không dám nói, nhưng mà cậu cũng nhanh nhanh chóng chóng đến đi nha…”. Cổ Duyệt, hiện cũng đang là phù dâu, vốn là bạn cùng học đại học với nàng, giờ lại là đồng nghiệp thân thiết ở công ty, thúc giục nàng xong rồi gác máy.
Không khí vừa được khuấy động 1 chút lại trở nên trầm mặc, tiếng điều hoà cũ vẫn ầm ầm như trước, nàng buông người ngã xuống giường, miệng than thở “Rốt cuộc là không muốn cho người ta sống sót sao”. Đếm thầm trong bụng “1,2,3…” đến 10, nàng vùng dậy, bắt đầu tắm rửa, trang điểm, thay quần áo..
Ngắm mình trong gương: váy dạ hội ngang ngực cùng tất chân màu sâm-panh, phần xương quai xanh sắc bén nên không cần dùng trang sức gì cả, phía dưới là chân váy xếp ly eo cao cùng đôi săng-đan cao gót, thêm chiếc thắt lưng màu vàng tựa màu váy, nhìn từ trên xuống dưới cũng không đến nỗi tệ. Trang phục này vốn là thuê ở tiệm áo cưới, dù sao nàng cũng không có nhiều cơ hội đi dám cưới, đi làm không được mặc như vậy, tham dự tiệc rượu ở công ty phần lớn cũng ăn mặc giống như bình thường, gặp gỡ khách hàng mà ăn mặc gợi cảm như vậy thì khác nào tự tìm phiền toái, cho nên kết luận là nếu mua thì thực lãng phí.
Tiệc cưới tổ chức ở 1 nhà hàng năm sao, nàng liếc di động đã quá ba giờ chiều, sải bước nhanh trên nền đá cẩm thạch trắng muốt, tiếng gót giày gõ xuống nhịp nhàng. Khách sạn kiểu này nàng ít khi đến, lên tới tầng 2 mà giật mình không tin nổi: Quan khách thật đông đúc chật kín cả 1 gian phòng rộng lớn. Trên đường đi may mắn nàng cũng gặp vài người quen, giơ tay lên chào, hỏi han một vài câu qua loa….
“Bà cô của ta, bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bà từ nhà đến đây mất hơn 3 tiếng đồng hồ sao?” Cố Duyệt giữ chặt nàng lại hỏi, mắt hướng về phía “Lão phật gia” đang trang điểm lại.
“Bộ cậu không tính đến việc tắc đường sao?” Dung Ý đáp ngắn gọn, giơ tay làm dấu OK, rồi liền đi “thỉnh tội”.
Cổ Duyệt nhìn Dung Ý tươi cười đi về phía “hoàng hậu nương nương” giải thích, lại thấy Lão Phật gia sắc mặt dịu dần đi, mới thở phào nhẹ nhõm. Dung Ý chính là người như vậy, nói nàng có thể dỗ con chim đậu xuống dưới sân cũng chẳng khiến ai ngạc nhiên, hơn nữa nàng vốn có 1 đôi mắt to tròn biết nói vô cùng mê hoặc, duyên dáng, đáng yêu. Trong công ty, dẫu cho đối nội hay đối ngoại cũng đều làm rất tốt, những khách hàng lớn đều do nàng nắm giữ, nghiễm nhiên là một viên ngọc trong phòng thị trường.
20 phút sau, Dung Ý mỉm cười quay lại đứng cạnh Cổ Duyệt, vẻ mặt đắc ý. Cổ Duyệt hưng phấn vỗ vỗ mông nàng nói: “Cậu ấy à, không hổ danh xuất thân từ đại học báo chí, miệng lưỡi thật là lợi hại…”
“Được rồi mà, đừng có cao hứng nhìn mình như thế. Đó là vì chị ấy không muốn làm giảm sức chiến đấu của mình đêm nay, còn muốn cùng lão công bình an trở về”. Vẻ mặt thản nhiên, nàng nhìn về phía cửa chỗ sảnh xếp đặt, hỏi: “Sao không thấy Tiểu Lê đâu nhỉ?” Tiểu Lê là chủ nhiệm kỹ thuật của công ty các nàng, nam nhân hiếm hoi duy nhất trong công ty, vừa vào đến công ty đã âm thầm mến lão Phật gia, theo như cách nói của Cổ Duyệt là không coi trọng nàng gì cả. Dù sao Tiểu Lê cũng dũng cảm theo đuổi, quyết không nói xuông. Khi nào Lão Phật Gia lại để mắt đến hắn, đúng là không biết lượng sức, chòi cao… Có lúc nàng cũng tội nghiệp hắn, nhân phẩm không kém, lại tốt nghiệp cao học của trường T danh giá, tuy rằng có hơi viển vông một chút, cũng thực sự là một chàng trai tốt.
“Vừa rồi còn ở đây mà, sao thoáng cái đã không thấy đâu rồi?” Cố Duyệt ngó ngang ngó dọc tìm Tiểu Lê, hắn thầm mến lão Phật gia vốn đã định công khai bày tỏ, ai ngờ lão Phật gia cùng phó tổng lại tuyên bố kết hôn, hắn đành chôn chặt đau đớn trong lòng, ở công ty luôn có bộ dáng u buồn không cam lòng khiến cho người khác thấy cũng chua xót.
“Quên đi, đừng tìm, chủ yếu hôm nay cậu bầu bạn với hắn, đừng để hắn làm loạn ở đây là được rồi.” Dung Ý nhìn yến hội rộng lớn thở dài.
“Hôm nay Hoàng tiểu thư cùng phó tổng kết mối lương duyên, Hoàng tổng của chúng ta vội vàng từ hội nghị ở Hương Cảng quay trở về đây để uống rượu mừng, hôm nay nhất định không say không về, haha…”, trợ lý tổng giám đốc Lương Viên nâng chén rượu vàng rực mời mọi người. Dung Ý liếc nhìn ánh mắt phó tổng, thân làm phù dâu nên bước từng bước lên phía trước.
“Hoàng tổng thật là có lòng, sau này còn phải mong Hoàng tổng chiếu cố nhiều, chén rượu này chúng tôi xin kính ngài.” Nàng nở nụ cười không chê vào đâu được, giơ cao chén rượu, chùm đèn thuỷ tinh bên trên chiếu vào nàng lộ ra gò má ửng hồng, quyến rũ động lòng người. Đêm nay nàng hầu như chưa ăn gì, vẫn ở bên người này trợ giúp, đối với nữ nhân mà nói thì nàng tửu lượng vô cùng tốt, nhưng đêm nay cũng thực chẳng khác gì ép chết nàng. Toàn bộ 50 bàn tiệc rượu, cô dâu muốn đến tận nơi kính rượu, nàng là phù dâu đi tiếp rượu đều được chiếu cố, nhưng cũng có những người cao hứng không hiểu hoàn cảnh ấy, lại mang rượu “Ngoạn ý” đến chúc mừng. Trong nhóm phù dâu, nàng có sức chiến đấu mạnh nhất, ứng đối đến cuối cùng, không sao từ chối được. Đặc biệt là đối với các vị lãnh đạo, một chén rượu đế đưa qua, nàng chỉ có thể ngứa đầu uồng cạn, rượu trắng 67 độ cơ hồ như đốt cháy yết hầu, làm dạ dày một trận co rút đau đớn. Ngoài mặt nàng vẫn tươi cười như không, nhưng trong bụng thầm mắng ngàn lần cái phát minh trong tiệc rượu ngày kết hôn phải kính rượu khắp khách mời.
Ở giữa đều là người trong công ty, có lẽ sẽ không làm khó bọn họ, lão Phật gia tốt bụng cho Dung Ý nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến lượt cuối cùng nếu bị làm khó thì sẽ nhờ nàng lần nữa xuất trướng cứu giá. Dung Ý đứng ở phòng nghỉ bên trong, đầu óc choáng váng, quay cuồng. Nàng không phải là chưa từng say bí tỉ. Lúc nàng vừa tốt nghiệp, còn là nhân viên quèn, đi gặp đối tác đã từng gặp trúng kẻ không đàng hoàng, nhân lúc nàng bất tỉnh đưa bàn tay phì nộn, thô thiển ra ve vuốt đùi nàng, may mắn là có đồng nghiệp Tiểu Trương cùng đi giúp nàng chống đỡ, không thì không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa. Từ lúc đó trở đi, nàng tự nhủ với chính mình, dù có chuyện gì đi nữa đều không thể uống say, không thể ngờ được hôm nay vẫn rơi vào tình cảnh này.
“Dung Ý, mình cũng sớm không chịu nổi nữa rồi…” Cổ Duyệt loạng choạng tiến vào phòng nghỉ, khuôn mặt đỏ hồng, điệu bộ như quý phi say rượu, ngồi xuống sô-pha bên cạnh Dung Ý, tay vịn vào nàng, bỗng nhiên như sực nghĩ đến điều gì, hỏi: “Cậu có để ý thấy Tiểu Lê đâu không vậy?”
“Vừa rồi không phải ở bàn chỗ công ty kia kính rượu sao?” Dung Ý thở dài.
“Ân, trong bụng mình có đến 1/3 rượu là do hắn mời, cậu nói xem, lão Phật gia cũng thật là, lúc trước lẽ ra nên nói rõ ràng với người ta chứ…” Cổ Duyệt mắt đã mơ màng, nói chuyện không còn tỉnh táo.
Dung Ý xoa xoa đầu, đứng lên, nói: “Để mình đi tìm hắn xem sao”. Nói xong liền bước ra cửa, hướng về phía đại sảnh ồn ào, náo nhiệt.
Không đứng lên không biết rằng chính mình cũng chẳng khá hơn Cổ Duyệt chút nào, chân bước trên sàn đá cẩm thạch trắng này mà giống như đang bay, chưa đến nỗi không đi nổi nhưng cũng đã có vài phần men say.
Trong đại sảnh vẫn náo nhiệt như trước, chùm đèn thuỷ tinh Italy tinh tế treo trên cao chiếu vào gương mặt hồng phấn của nàng trông càng diễm lệ. Nàng cũng không biết Tiểu Lê ở đâu, chỉ biết đi khắp để tìm, cuối cùng thấy hắn ở ngoài ban công, tay cầm ly rượu tựa vào lan can, xem chừng đã uống không ít.
“Tiểu Lê” – Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng. Người kia ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục cầm ly trên bàn rượu bên cạnh hướng về phía nàng uống cạn.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, hắn vẫn không quay đầu, bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi 22 tuổi tốt nghiệp đại học, vào công ty này làm kỹ thuật, sau 2 năm, không nghĩ tới việc được thăng chức tăng lương, chỉ muốn toàn tâm toàn ý đi theo nàng, muốn nhìn thấy nụ cười của nàng…. Biết nàng thích túi LV, tôi trút tiền Noel mua, lén tặng nàng. Biết nàng không thích uống cà phê rẻ tiền, tôi đặc biệt nhờ bạn bè từ Cuba mua loại cà phê ngon nhất. Tôi cũng có thể đối với nàng tốt như thế, sao nàng không cho tôi cơ hội?” Hắn quay đầu, trong đôi mắt sáng rực tràn ngập đau đớn dị thường, đôi môi run run, lại ngửa đầu trút sạch chén rượu đầy.
“Có những thứ vốn không thuộc về mình, cho nên dù cố gắng như thế nào cũng không thể nào có được. Chị ấy vốn không phải là người dành cho cậu, đừng ảo tưởng nữa…”. Cả nàng, cả nhan sắc nữa đều chỉ là ảo ảnh trong chớp mắt, oán thán cũng đến vậy, đều là số mệnh cả thôi.
“Nhưng là, tôi… tôi thật sự yêu nàng…” Hắn nức nở, “Thật sự yêu nàng… Dung Ý tỷ, tôi thật sự yêu nàng…”
“Cậu sao lại yếu mềm như nữ nhi vậy…. Hôm nay cứ uống đi, ngày mai sẽ tốt đẹp thôi. Nào, ta uống với cậu.” Nói xong nàng đoạt lấy chén rượt trong tay hắn.
Vốn tưởng Tiếu Lê cường tráng thế tửu lượng sẽ cao, nào ngờ cuối cùng Dung Ý mới giật mình nhận thấy, lòng người mới là vô cùng như biển sâu khó dò, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong... Tiểu Lê ngày thường cùng đồng sự uống rượu đều rất đúng mực, giờ say khướt bê tha, như thể hủy hoại hết thanh danh của mình. Nàng nhìn bình rượu đã cạn, cảm thấy như đất trời rung chuyển, rượu đầy trong người khiến bụng nàng sinh đau, cuối cùng vẫn không nhịn được, bỏ lại hắn một mình, lảo đảo chạy về phía toilet .
Toiler của khách sạn năm sao luôn mờ ảo, đèn trên tường dìu dịu, nàng vốc nước lên mặt, lờ mờ nhìn chính mình trong gương, lúc rửa mặt ánh mắt nhìn như vô hình. Cận thị 4 độ, lại thêm ánh đèn tản mát, ban đêm nhìn cái gì cũng mơ hồ. Mơ hồ cũng tốt, trên thế gian có nhiều chuyện, nhìn xem không rõ lại là điều may mắn.
Nhưng có đôi khi, mơ hồ cũng không hẳn là chuyện tốt. Nàng ra khỏi toilet, nhìn khắp từ đại sảnh đến hành lang, ngửa mặt lên trời thở dài. Vừa rồi lúc đến vốn không nhìn kỹ, lúc này lại hoàn toàn không nhận ra đường đi, mắt cũng không nhìn rõ, nàng chỉ có thể chọn đại một lối, sự thật chứng minh, đường nào cũng có thể đến Rôma. Nàng đi vào một cái đại sảnh, nhìn thấy cái ban công quen thuộc, lại nhìn thấy Tiếu Lê đau khổ vì tình giơ chén rượu.
Nàng cảm thấy hắn thật không đáng mặt nam nhi, hắn nói lão Phật gia là cực phẩm thì sao, năm xưa khi nàng bị Dương Miễn đá cũng không đến nỗi như vậy. Rượu uống cả đêm nay dường như xông lên đầu, nàng bước nhanh qua, đoạt lấy chén rượu của hắn. Hắn cứng người, hiển nhiên là không nghĩ tới có người làm như vậy.
“Tiểu Lê, không phải chỉ là 1 nữ nhân thôi sao? Trên đời còn bao nhiêu người khác. Tỷ tỷ nói cho cậu biết, không có khó khăn nào là không vượt qua được. Hôm nay nói yêu chết đi sống lại, mai cũng có thể thản nhiên nói chia tay, cả đời không gặp lại. Chìm trong đau khổ, chi bằng tìm quên trong cuộc sống. Cứ nghĩ cái không có được chính là cái đẹp nhất. Tỷ tỷ ngươi đây cũng từng thất tình tưởng chết đi được, kết quả như thế nào? Rốt cuộc bây giờ vẫn còn sống sờ sờ ra đây.” Tay nàng gắt gao nắm lấy tay hắn, nén tiếng thở dài. Ánh đèn trên hành lang mờ ảo, chỉ có thể nhờ ánh sáng từ đại sảnh hắt ra nhìn thấy gương mặt mơ hồ của hắn. Nàng nghi hoặc, sao nàng đi toilet có 1 lúc mà đã khác biệt nhiều như vậy. Đầu óc nàng trở nên hồ đồ, không đúng, hắn là Tiếu Lê cao, tuy rằng vẫn mặc bộ lễ phục màu đen, nhưng rõ ràng cao hơn rất nhiều. Còn nữa, trên người hắn có hương bạc hà tươi mát, không phải là nước hoa mà chính thực là hương bạc hà mới mẻ, giống như hương bạc hà ở dãy núi sau nhà nàng ngày xưa, làm cho nàng thoát khỏi không gian đυ.c ngầu vị rượu. Suy nghĩ của nàng trôi đi thật xa, có điểm mơ hồ, ngay cả ánh mắt cũng thật mê ly.
Thấy hắn không đáp lại, nàng dùng sức chụp lấy cánh tay hắn: “Cậu có phải là đàn ông không vậy? Rốt cuộc có nghe hay không?” Tiểu Lê cũng say không nhẹ, lảo đảo 1 chút, tay phải nắm chặt lấy lan can mới không bị nàng đẩy ngã.
Ngay cả khi nàng buồn bực như thế, Tiểu Lê cũng không phản ứng, “a women never runs away, a women never hides away, in order to survive…”, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, nàng lục tung túi xách, di động “Ba” 1 tiếng rơi ngay xuống đất, nhưng chuông vẫn tiếp tục vang lên như cũ. Nàng vịn vào lan can ngồi xuống, nhặt điện thoại rơi ở ngay chân Tiểu Lê lên, vừa bật lên nghe đã nghe Cổ Duyệt từ bên kia thét lớn:” Lão Phật gia kêu cậu đến cứu giá, cậu đi tìm Tiểu Lê sao lâu như vậy, cuối cùng là biến đi đâu thế?” Nàng vẫn ngồi trên mặt đất, cơn say đột ngột biến mất phân nửa, không ngẩng đầu lên, lại thấy người kia giầy da sáng bóng, sau đó lại thấy bên cạnh người đó chống 1 cây gậy tinh xảo, nói là tinh xảo cũng không quá tí nào, nàng ngồi mà chân run lên, bụng như bị co rút, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, trời ạ, vừa rồi nàng đã nói những gì vậy. Thần tiên ơi, ai có thể cứu giúp nàng đây? Thế này mới biết cảm giác thế nào là muốn mặt đất nứt ra để chui xuống.
“Thật sự xin lỗi, lão tiên sinh” – Nàng không cả dám ngẩng đầu lên, lí nhí nói chỉ đủ cho người kia nghe thấy, rồi đột ngột đứng bật dậy, dùng tốc độc nhanh nhất chạy ra khỏi hành lanh dài, chỉ để lại “lão tiên sinh” một câu cũng chưa kịp nói gì kia ở lại phía sau.