Trần Tân rất hiếm khi mơ về dáng vẻ khi còn nhỏ của Phó Diễn. Phó Diễn ngày bé đáng yêu vô cùng với mái tóc đen loăn xoăn và đôi mắt xanh lam, ngoan như một thiên thần.
Có ai lại không thích thiên thần như vậy chứ? Nhất là khi thiên thần còn bám người, sẽ ngoan ngoãn nắm tay anh, cười với anh.
Trần Tân năm 16 tuổi cũng đã là nửa thiếu niên lớn, cả người lúc nào cũng có vết thương. Vì trưởng thành sớm nên dù bản thân vẫn còn là một thằng nhóc nhưng đã chăm sóc trẻ con rồi.
Đại ca trông một lớn một nhỏ, cảm thấy rất thú vị.
Rất nhanh sau đó, Phó Diễn được ném cho Trần Tân chăm. Dù bị bế tới căn phòng trọ chật hẹp của Trần Tân thì Phó Diễn cũng không hề khó chịu chút nào. Nó mặc bộ đồ nỉ rộng thùng thình của Trần Tân, lúc ngủ sẽ rúc cả người vào lòng anh, nằm trong tư thế cuộn tròn thiếu cảm giác an toàn.
Phó Diễn không có nhiều mong muốn. Ở độ tuổi con nít muốn thử mọi thứ, nó rất yên tĩnh. Tuy nhiên, đối với những gì bản thân thấy hứng thú, nó sẽ cố chấp một cách trước nay chưa từng thấy.
Có một lần Trần Tân đi công tác chưa tới một tuần. Lý do chưa tới một tuần cũng là vì Phó Diễn.
Nhóc con tối không ngủ, không chịu ăn uống gì, tình trạng tinh thần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tệ đi rất nhiều. Nó hệt như một con thú nhỏ mất chủ, bất an và cảnh giác với môi trường xung quanh.
Ban đầu Trần Tân cũng không hiểu vì sao Phó Diễn lại như vậy. Trong mắt anh, tuy Phó Diễn từ nhỏ đã không có mẹ, cũng không được cha quan tâm nhưng xung quanh nó lúc nào cũng có người hầu. Theo lý mà nói, nó không nên thiếu hụt cảm giác an toàn đến mức đó.
Mãi cho đến khi anh phát hiện Phó Diễn bị gia sư ngược đãi. Nếu nó không thuộc từ thì sẽ bị nhốt trong tủ quần áo, bị bắt quỳ rất lâu. Khi có Trần Tân trông coi, gia sư không dám phạt Phó Diễn. Khi Trần Tân rời đi, cơn ác mộng ấy lại quay trở về với Phó Diễn.
Căn nhà to có nhường đó, bao nhiêu người hầu, chỉ một đứa trẻ, vậy mà chẳng ai nhận ra đứa trẻ ấy có gì bất thường.
Lần đầu tiên Trần Tân ôm Phó Diễn ra khỏi tủ quần áo, cả người Phó Diễn ướt đẫm mồ hôi nhưng nó không khóc. Như thể với nó việc bị phạt là hợp lý.
Thời điểm Trần Tân cho người lôi gia sư đi, Phó Diễn đã túm lấy cổ áo anh, nức nở cầu xin cho gã. Nó nói với Trần Tân bằng chất giọng non nớt rằng thầy giáo rất tốt với nó. Thầy khen nó, dẫn nó đi chơi với cún con, còn cho nó ăn những loại kẹo mà quản gia không cho.
Trần Tân ôm Phó Diễn thật chặt: “Như vậy không phải là tốt với cậu.”
Phó Diễn nhìn Trần Tân: “Thầy ấy nói thầy ấy yêu em mà.”
“Đó không phải là yêu.” Trần Tân sờ trán Phó Diễn.
Đây là lần đầu tiên anh không còn coi đứa trẻ này chỉ đơn thuần là con trai của Đại ca nữa. Anh thậm chí còn vì đau lòng mà không kìm được, lau nước mắt cho Phó Diễn: “Tôi sẽ yêu cậu, yêu cậu hơn bất kỳ ai trên thế gian này.”
Anh cũng từng làm được điều đó. Việc ăn uống ngủ nghỉ của Phó Diễn đều do một tay anh thu xếp. Anh chăm sóc đứa trẻ này trưởng thành, chứng kiến từ khi nó còn là một cậu nhóc con tới khi thành thiếu niên. Cũng chẳng rõ từ lúc nào, mọi thứ đã thay đổi.
Với Phó Diễn, tất cả lại dường như chẳng hề thay đổi. Trần Tân ôm hắn từ trong tủ quần áo ra, nhưng lại đẩy hắn vào một cái l*иg khác.
Thế nhưng, Trần Tân yêu hắn.
Dẫu cho hắn đã sớm biết, đó chỉ là một lời nói dối.