Trần Tân nói ra những lời như vậy, không phải vì tức giận mà đó là cảm nhận thực của anh.
Lần này tách ra, dẫu cho tình cờ gặp lại một lần nữa thì Trần Tân tin bọn họ vẫn có thể lướt qua nhau.
Thời gian sẽ cuốn trôi hết mọi ân oán và khúc mắc.
Phó Diễn vẫn còn trẻ, đang ở độ tuổi đầy tham vọng và muốn tạo dựng thế giới của riêng mình. Mà Trần Tân thì đã 36 rồi. Anh đã hết cái thời thiếu niên ngông cuồng, đã sức cùng lực kiệt rồi.
Bàn tay đang bóp cằm anh càng lúc càng siết mạnh hơn. Hai mắt Phó Diễn dần vằn đỏ, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo mất kiểm soát.
Hắn dẫm một chân lên chiếc bình thủy tinh kia, khiến nó vỡ vụn.
“Chuyện giữa tôi và chú, trước giờ không phải chú cứ quyết là xong.” Phó Diễn khẽ nói.
Dứt lời, hắn chợt mỉm cười. Nụ cười ấy khiến hắn trông thật vô hại, đến cả đôi mắt xanh thẫm kia cũng như mặt biển phẳng lặng, làm Trần Tân ngẩn ngơ trong giây lát.
Khoảnh khắc Phó Diễn giơ tay lên, tiềm thức Trần Tân nhận thấy có gì đó không ổn, tính tránh né. Thế nhưng, cổ tay anh bị Phó Diễn túm chặt. Rõ ràng hắn chỉ nắm bằng lòng bàn tay nhưng lại có cảm giác nhói đau.
Thứ độc tố làm tê liệt thần kinh lập tức lan khắp người anh.
Cả người Trần Tân mềm nhũn nhưng anh vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng đấm vào bụng Phó Diễn.
Phó Diễn tóm lấy tay anh, thô bạo ấn anh về phía bia mộ.
Giây phút Trần Tân những tưởng Phó Diễn muốn đập vỡ đầu anh, khiến anh đầu nát máu chảy thì hắn lại lập tức kéo cổ áo anh.
“Chú à, chú nhìn đi, đây là người mà ngay cả khi mơ chú cũng muốn gặp đấy. Nhưng thật đáng tiếc, lão ta chết rồi, chết thật rồi.”
Nhìn tấm hình của Đại ca trên bia mộ, Trần Tân sững sờ. Mà hành động tiếp theo của Phó Diễn lại khiến anh kinh hãi tột độ, giận tới nứt mắt.
Vì Phó Diễn đã xé quần anh và thọc ngón tay thật mạnh vào trong cơ thể anh.
Hắn muốn cᏂị©Ꮒ anh ở đây, trước mộ Đại ca.
Trần Tân rất hiếm khi suy nghĩ cẩn thận về chuyện làʍ t̠ìиɦ cùng Phó Diễn. Vốn nó cũng chẳng hay ho gì. Anh từng qua lại với cả hai cha con bọn họ, hèn hạ và bẩn thỉu. Những điều này không cần Phó Diễn nhắc, anh cũng rất rõ ràng rồi.
Thế nhưng việc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm chuyện ấy trước mộ của Đại ca gần như khiến Trần Tân phát điên.
Dù anh có gào thét đến khản giọng, mong Phó Diễn dừng tay thì hắn vẫn không chút mảy may.
Trần Tân thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng. Anh nhìn tấm hình của Đại ca với đôi mắt đỏ hoe, rồi dần dần, anh nhắm mắt lại.
Phó Diễn rướn người từ phía sau, cắn vành tai anh rồi bảo: “Sao vậy? Không phải chú thích chuyện này nhất sao?”
“Nếu bố tôi biết được chắc cũng sẽ cảm ơn chú đã chăm sóc con trai ông ta như này, chăm lên tận giường.”
“Không phải chú muốn mang chút gì đó từ đây đi sao? Được bắn ở đây không phải càng hay hơn sao?”
Trần Tân không nói gì. Phó Diễn ấn hông anh, thúc vào thật mạnh.
Gò má Trần Tân va mạnh vào bia mộ, đau rát.
Trên mặt anh dính đầy vết bẩn nhưng rồi nhanh chóng được nước mắt gột sạch.
Trần Tân nhắm chặt mắt lại, không phát ra bất kỳ một âm thanh nào nữa.
Dường như, vào giây phút đó, anh đã chết rồi.
Chỉ còn phần thể xác này ở lại.