—
Cơn đau giúp Trần Tân tỉnh táo hơn. Anh bắt đầu suy nghĩ xem nên thu dọn cục diện Phó Diễn đã gây ra hôm nay như thế nào.
Anh không hề có ý định thay đổi người thừa kế. Phó Diễn đã được anh bồi dưỡng suốt 10 năm qua, không một ai có thể làm tốt hơn hắn.
Cũng may đám người đó bị xử lý trong công ty, dễ bề che đậy. Nếu không phải bị bắn thì hiện tại hẳn là anh đã đích thân đứng ra lo liệu dứt điểm vụ này, chứ không phải chỉ còn cách giao phó cho thuộc hạ kiểm tra tình hình.
Lúc quay trở lại, thuộc hạ báo cáo với anh rằng Phó Diễn đã được đưa tới bệnh viện thuộc quyền quản lý của nhà họ Phó, trước mắt không có nguy hiểm gì về tính mạng. Sau đó cậu ta đưa cho Trần Tân chiếc máy tính bảng. Đó là màn hình hiển thị camera giám sát được đặt tại phòng bệnh của Phó Diễn.
Thuộc hạ nhìn anh có chút lưỡng lữ. Trần Tân chẳng cần ngước mắt, nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Thuộc hạ: “Có một vị tên Hứa Diệu nhất quyết đòi vào gặp cậu chủ ạ.”
Trần Tân im lặng một lúc: “Cho cậu ta vào đi.”
Thuộc hạ ngập ngừng như có điều muốn nói. Mối quan hệ dây dưa giữa Trần Tân và Phó Diễn, cậu ta đã theo Trần Tân bao năm nhẽ nào lại còn không biết. Thế nhưng trước giờ cậu ta chưa từng đoán được suy nghĩ của Trần Tân. Cũng như bây giờ, cậu ta cứ nghĩ Hứa Diệu xuất hiện, Trần Tân sẽ giống như năm xưa, lập tức đuổi người đi. Nào ngờ Trần Tân lại để mặc cho Hứa Diệu ở lại bên cạnh Phó Diễn.
Giống như… đứa trẻ khóc quấy luôn cần một chiếc ti giả để giữ yên, đấy cũng là tác dụng của Hứa Diệu.
Sau khi thuộc hạ thông báo cho vệ sĩ đứng canh ngoài phòng bệnh, Hứa Diệu cuối cùng cũng được cho vào. Sau khi vào, cậu ta chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Phó Diễn, cũng không có hành động gì khác. Cập nhậ𝙩 𝙩ruyện nhanh 𝙩ại — Tr𝑈𝓶T ruyen.vn —
Trần Tân thoáng liếc qua rồi bỏ máy tính bảng qua bên.
“Đã điều tra bên Hứa Diệu chưa?” Trần Tân lạnh lùng hỏi.
Thuộc hạ điềm tĩnh trả lời: “Hứa Diệu về nước từ ba tháng trước, hai tháng trước gặp lại cậu chủ ở club. Lúc ấy Hứa Diệu hình như đắc tội với một vị khách trong club. Khi cậu ta đang bị kẻ đó gây khó dễ thì được cậu chủ ra tay giúp đỡ.”
Trần Tân bật cười: “Anh hùng cứu mỹ nhân ư. Đúng là một kịch bản cũ rích.”
Thuộc hạ: “Tôi cũng đã điều tra về các mối quan hệ của Hứa Diệu, không có vấn đề gì cả. Cũng không có nhiều khả năng bị người khác mua chuộc, cố ý tiếp cận cậu chủ.”
“Ý cậu, hai người đó là chân tình đoàn tụ?” Trần Tân nói, giọng không cảm xúc.
Thuộc hạ mím môi không đáp.
Trần Tân không nghe tiếp nữa, chỉ xua tay cho thuộc hạ rời đi.
Sau khi xác nhận Hứa Diệu không có vấn đề gì, Trần Tân cứ nghĩ bản thân ít nhiều gì cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh đã không còn phải lo lắng Phó Diễn bị kẻ lai lịch bất minh lừa gạt rồi gây bất lợi cho công ty.
Giờ nhìn lại, có vẻ như anh đã cả nghĩ rồi. Hứa Diệu không có vấn đề gì, vấn đề lớn nhất của cậu ta là năm đó đã chọn hiện thực mà không chọn Phó Diễn. Phó Diễn không hề để ý chuyện này, có thể nhận thấy từ cách hắn bảo vệ Hứa Diệu.
Anh nhấc máy tính bảng lên, nhìn hai người trên màn hình.
Phó Diễn đã tỉnh. Hắn di chuyển cơ thể một cách nặng nhọc trên giường, hình như muốn ngồi dậy.
Hứa Diễn bước tới, giữ vai hắn lại rồi hình như nói gì đó.
Sau đó Trần Tân thấy Phó Diễn khóc.
Hắn yên lặng rơi nước mắt với Hứa Diệu.
Đứa trẻ khóc quấy cuối cùng đã có được chiếc ti giả có thể vỗ về nó.
Trần Tân cầm máy tính bảng trong tay, nhìn bắp chân bị băng bó kín mít của mình. Cơn đau vào giây phút này dường như dữ dội hơn bao giờ hết.
Trên màn hình, Hứa Diệu cúi người, khẽ ôm Phó Diễn vào lòng.
Trông bọn họ thật xứng đôi.
Một cặp trời sinh.
.