Chương 20



Xét ở một khía cạnh nào đó, Trần Tân rất tin tưởng Phó Diễn, không hề đề phòng hắn.

Bao nhiêu năm qua, ngày này qua ngày khác, Trần Tân gần như đã vắt kiệt sức mình vì Phó Diễn. Nhưng có lẽ trong mắt hắn, mọi cố gắng của anh đều là lố bịch và không đáng được nhắc tới. Vậy nên Phó Diễn mới có thể dễ dàng hủy hoại chúng, cho dù là anh hay tất cả những gì Đại ca để lại, để rồi mượn đó giành lấy quyền kiểm soát tuyệt đối.

Cơ thể trong vòng tay anh khẽ run lên và dần cứng đờ.

Máu của hai người trộn lẫn với nhau, nhuộm đỏ cả băng ghế sau. Trần Tân đẩy Phó Diễn ra, nhìn hắn ngã xuống ghế, mặt mũi tái mét, đến thở cũng đau đớn.

Phó Diễn chưa bao giờ bị thương nặng tới vậy, cho dù là năm ấy khi bị bắt cóc cũng chưa từng. Bởi vì luôn người chắn trước chặn sau bán mạng thay hắn, mà người đứng ở phía đầu thường xuyên là Trần Tân.

Hắn ôm vết thương, mồ hôi thấm ướt gò má. Phó Diễn yếu ớt nhìn Trần Tân. Kỳ lạ thay, trong ánh mắt hắn không hề có sự bàng hoàng và đau đớn vì bị phản bội. Thậm chí còn có vài phần thấu hiểu, như thể hắn đã sớm biết trước Trần Tân sẽ làm mình bị thương.

Ở thời điểm cần thiết, Trần Tân sẽ không chỉ làm hắn bị thương mà thậm chí còn gϊếŧ hắn. Giống như bây giờ, hắn đã phá hỏng kế hoạch của lão già, Trần Tân chắc hận hắn muốn chết.

“Chú à, chỉ đâm mỗi chỗ này không chết được đâu.” Phó Diễn nói, giọng khàn đặc.

Trần Tân mở cửa xe, leo ra ngoài trong bộ dạng nhếch nhác. Bắp chân anh bị bắn, không đi được bao xa, nhưng cũng không hiểu là Phó Diễn tự phụ hay tự tin mà lại một mình ôm anh tới đi, xung quanh chẳng hề có ai canh chừng.

Giọng Phó Diễn từ phía sau vọng lại: “Nhưng ai biết được đấy. Không chừng mất quá nhiều máu rồi cũng chết.”

Trần Tân lặng thinh, lạnh lùng quay đầu nhìn hắn, không nói năng gì.

Phó Diễn nắm cán dao rồi rút mạnh con dao ra khỏi người mình. Máu tươi phun ra càng thêm dữ dội. Nhưng hắn lại chẳng hề quan tâm, vẫn mỉm cười: “Chú xem, thế này sẽ chết nhanh hơn.”

“Tên điên.” Trần Tân chán ghét nói.

Anh lê chiếc chân bị thương, chậm rãi, kiên định đi về phía trước.

“Chú có thể đi đâu cơ chứ. Bây giờ chú đã là kẻ phản bội, tất cả những gì chú sở hữu đều do lão ta để lại cho chú mà chúng hiện giờ đã không còn thuộc về chú nữa rồi!”

Giọng điệu Phó Diễn trở nên vừa gấp gáp vừa nóng nảy.

Trần Tân muốn rời đi. Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ kiên định ấy, nhất định phải rời đi.

Có một thứ gì đó tập kích từ phía sau, đập vào lưng anh. Cán dao rơi xuống mặt đất, xoay tròn.

Là con dao dính máu Phó Diễn. Hắn chật vật chống người dậy: “Nếu chú bỏ đi như vậy, tôi sẽ chết.”

Trần Tân vẫn không nói gì, cũng chẳng quay đầu. Dù anh không biết sẽ đi đâu, bước tiếp theo nên làm gì, nhưng anh tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Phó Diễn.

“Trần Tân! Không được đi!”

Tuy Trần Tân không quay đầu lại nhưng anh có thể tưởng tượng được biểu cảm của Phó Diễn lúc này tức tối đến mức nào, âm u tới nhường nào.

“Chú không muốn bất cứ thứ gì sao? Tôi khiến chú thành ra như vậy, không phải chú nên ở lại báo thù tôi sao? Đồ của lão già ấy, chú cũng không định bảo vệ nữa sao?!”

Giọng Phó Diễn ngày càng trở nên gấp gáp, thậm chí đến cuối giọng hắn còn khẽ run rẩy.

“Chú không được đi!”

“Quay lại!”

Trần Tân quay người lại, lặng im nhìn Phó Diễn. Đối diện với anh là một đôi mắt đỏ hoe, ướt nhoèn. Anh đứng yên một lúc rồi cuối cùng tháo chốt chiếc đồng hồ trên tay.

Đó là chiếc đồng hồ Phó Diễn đã tặng anh năm hắn mười tám tuổi. Anh vẫn luôn biết bên trong có gắn thiết bị định vị và máy nghe trộm.

Anh tháo đồng hồ, ném nó xuống đất.

Và rồi rời đi, đầu không ngoảnh lại.