—
Trần Tân đoán được Phó Diễn sẽ lên cơn điên nhưng anh không thể ngờ hắn lại bất chấp thời gian và địa điểm như này.
Cũng may Kinh Hựu không phải người lắm mồm, sẽ không lan tin bừa bãi.
Phó Diễn nhận thấy anh đang lơ đãng, bèn nhéo anh một cái thật mạnh, khiến Trần Tân đau tới nỗi cơ thể hơi cứng lại. Anh khàn giọng nói: “Nhẹ chút.”
Chẳng hiểu câu nói của anh đắc tội Phó Diễn ở chỗ nào, hắn không những không nhẹ nhàng hơn mà còn kéo áo Trần Tân lên, để anh ngậm lấy rồi vùi đầu vào đó một lần nữa.
Chỗ bị nhéo sưng lại bị ngậm, bị cắn, chỉ càng xót hơn, đau hơn, chẳng đỡ hơn lúc trước một chút nào.
Trần Tân rất giỏi chịu đựng. Điều ấy được thể hiện trên mọi phương diện. Lúc bị lật người rồi trực tiếp đâm vào, anh cắn chặt chiếc áo trong miệng, nuốt hết mọi tiếng kêu xuống.
Phó Diễn thì thầm bên tai anh: “Chú tưởng tôi không biết vừa rồi chú nhìn tên đó à?”
“Gì cơ?” Trần Tân đã bị cái nóng rực và trướng đau từ chỗ bụng truyền tới làm cho mụ mị đầu óc.
Phó Diễn: “Cái tên Kinh Hựu ấy.”
Trần Tân hiểu rồi. Lúc nãy khi Kinh Hựu đẩy cửa ngó vào, tuy Phó Diễn quay lưng lại nhưng vẫn cảm nhận được.
Mức độ nhạy bén còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
Trần Tân nhẫn nhịn, hỏi: “Đấy là lý do cậu làm loạn sao?”
Phó Diễn túm lấy gáy anh, nhấn anh xuống sofa: “Chú thích hắn ta như vậy, biết đâu lại đưa tài liệu của công ty cho hắn ta?”
“Dù sao chó đều thế mà, luôn thích tha ít thứ hay ho đi lấy lòng chủ mới. Thế nào? Hắn ta chịu nhận một con chó hoang như chú sao?”
Trần Tân không đáp nhưng hứng tình đã gần như tiêu biến. Anh thúc cùi chỏ vào eo Phó Diễn, đẩy hắn khỏi người mình.
Phó Diễn bị bất ngờ, ôm eo ngồi xuống sofa, cau mày hỏi: “Nói trúng chỗ đau của chú à?”
Trần Tân từ từ kéo quần lên, cài thắt lưng lại. Mặt anh hơi ửng nhưng phần nhiều vẫn là sự lạnh lẽo: “Dạo gần đây cậu càng ngày càng càn rỡ.”
Phó Diễn bật cười. Hắn duỗi tay cầm lấy vòi shisha, hút một hơi: “Chú ở nhà cũ lâu quá nên nghĩ đấy là nhà mình à? Tiếc quá, tôi không có thói quen nhận nuôi chó hoang.”
Phó Diễn lấy điện thoại ra: “Nếu chú đã không muốn làm thì nhường chỗ cho người khác đi. Ra ngoài.”
Trần Tân không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn Phó Diễn chằm chằm: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Phó Diễn nhìn anh: “Tôi cũng vậy, nên chú cút ra đi.”
Trần Tân xoay người rời đi, không hề có ý dừng bước.
Kinh Hựu thấy anh nhanh như vậy đã đi ra thì có hơi ngạc nhiên. Dẫu sao y cũng nghe được loáng thoáng tiếng động phát ra từ trong phòng.
Trần Tân mỉm cười giữ thể diện: “Chúng ta uống rượu tiếp thôi.”
Kinh Hựu cũng không hỏi nhiều, theo anh quay lại phòng VIP.
Trần Tân nâng ly rượu, chạm cốc với Kinh Hựu: “Chuyện lần trước, ông suy nghĩ đến đâu rồi?”
Kinh Hựu: “Đương nhiên là có thể cho ông mượn người, nhưng ông đã nghĩ kỹ chưa?”
Trần Tân: “Ừ.”
Nói xong, Trần Tân lấy điện thoại ra, gọi cho một vị chú bác trong bang: “Chú Chung, tôi đồng ý với chú.” Anh cụp mắt, nở nụ cười lạnh lẽo: “Nhà họ Phó quả thật không cần một cậu chủ không nghe lời như thế. So với Phó Diễn… tôi muốn một người phù hợp hơn ngồi lên vị trí ấy.”
Sau khi anh dập máy, Kinh Hựu nhướn mày với anh: “Ông làm thế không sợ Giám đốc Phó sẽ hận mình sao?”
Trần Tân ngả lưng vào sofa, châm điếu thuốc, đặt bên miệng: “Không sao. Con người phải chịu khổ một chút thì mới nghe lời.”
.