Khi ra khỏi thị trường nông sản, những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố đã nuốt chửng một nửa mặt trời, giống như ngày hôm qua, cả bầu trời bị ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ rực như máu.
Loại phong cảnh này lần thứ nhất xuất hiện, có chút mới lạ, nhưng là lần thứ hai xuất hiện, tựa hồ có chút cổ quái.
Bởi vì loại đỏ như máu kia lâu ngày sẽ không còn cảm giác đẹp mắt nữa, mà còn cảm giác áp bách, nhìn lâu sẽ khiến người ta khó thở.
Kiều Tô Kỳ liếʍ cánh môi khô khốc của mình, vặn ra một lọ nước khoáng, ừng ực uống.
Cô nhìn thoáng qua di động, đã 7 giờ rưỡi tối, nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn duy trì ở mức nóng nhất như 2 giờ chiều —— 36℃.
Cô click mở dự báo thời tiết ngày mai, mặt trên biểu hiện nhiệt độ tối cao ngày mai là 39℃.
Ánh mắt Kiều Tô Kỳ đen tối, dự báo thời tiết ngày hôm qua nói nhiệt độ hôm nay là 32℃, nhưng nhiệt độ thực tế hôm nay đã cao tới 36℃, cô đoán nhiệt độ ngày mai sẽ trên dưới 42℃.
Dự báo thời tiết sẽ không dễ dàng xuất hiện những dự báo vượt quá 40℃, lúc ngày hè cô rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ không khí đã vượt qua 40℃, nóng đến mức có thể chiên trứng gà trên mặt đất, nhưng dự báo thời tiết vẫn chỉ biểu hiện là 39℃, sẽ không vượt quá 40℃.
Căn cứ vào độ ẩm trong không khí, giới hạn điều chỉnh nhiệt độ của cơ thể con người ở trạng thái tĩnh là từ 38 đến 40℃. Cho nên dựa theo pháp luật của Kinh quốc quy định, mỗi khi nhiệt độ không khí vượt quá 40℃, tất cả các đơn vị công ty đều phải trợ cấp nhiệt độ cao cho công nhân, đặc biệt là những công nhân làm việc ở ngoài trời, công ty còn phải trợ cấp miễn phí các vật phẩm hạ nhiệt và phòng bị cảm nắng.
Phía công ty đương nhiên không muốn trợ cấp, cho nên các đơn vị dự báo thời tiết đều hiểu ngầm trong lòng, đem nhiệt độ không khí dừng ở mức 39℃, trừ phi nhiệt độ thực tế đột phá đến 45℃, thật sự không thể nào giấu nổi nữa, dự báo thời tiết mới có thể công bố đúng sự thật.
Điều này là do một vị bạn học công tác ở cục khí tượng nói cho Kiều Tô Kỳ biết.
Cô nằm trong xe hưởng thụ điều hòa trong chốc lát, sau ba phút lại cưỡng bách chính mình ngồi dậy, lái xe đi tới kho hàng ở ngoại ô.
Một chiếc xe minibus giản dị dừng ở trước cửa kho hàng, một người đàn ông xa lạ đội mũ lưỡi trai và kính mát che nắng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc lá, bên chân còn có một vòng tàn thuốc, thoạt nhìn bộ dáng đang rất bực bội.
Kiều Tô Kỳ dừng xe lại, mở cửa xe bước ra.
Người đàn ông nghe thấy động tĩnh, giương mắt nhìn lại đây.
Anh ta hít sâu một ngụm thuốc lá cuối cùng, vứt tàn thuốc xuống dưới chân dập tắt, thanh âm có chút khàn khàn: “199?”
Kiều Tô Kỳ không dấu vết gật đầu: “Anh tới đưa hàng sao?”