“Hiện tại anh kêu tôi một tiếng bà cố nội, tôi sẽ xem xét trả lại tiền?”
Vương Tĩnh Tường tức giận đến mức mặt đỏ bừng, ngực kịch liệt phập phồng, tức không nói nên lời.
“Tô Kỳ, tớ đã đem tiền trả cho cậu rồi, cậu đừng tức giận với Vương Tĩnh Tường nữa, có lẽ hôm nay tâm tình anh ấy không tốt. Anh ấy chân thành theo đuổi cậu, mọi người đều rõ như ban ngày.” Trần Nhất Đồng nghẹn lại nước mắt, rót một ly trà xanh.
Kiều Tô Kỳ “chậc” một tiếng, có chút buồn nôn.
Đã nói đến mức này mà Trần Nhất Đồng vẫn còn làm điệu bộ vì muốn tốt cho cô nên mới khuyên nhủ cô đáp ứng Vương Tĩnh Tường theo đuổi, khiến người nhìn phải đau mắt.
Cô nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Vương Tĩnh Tường lộ ra vẻ đau lòng nhìn về phía Trần Nhất Đồng.
Xui xẻo.
Thật xui xẻo.
Kiều Tô Kỳ lắc đầu một cái, thừa dịp hai người đang đối mặt thâm tình nhanh chóng rời đi.
Nhìn hai người này thêm một giây phút nào nữa, cô chỉ sợ chính mình sẽ ghê tởm đến nỗi nôn ra cả đồ ăn tối hôm qua.
Mối thù với hai người này cô đã báo từ đời trước, chỉ cần đời này bọn họ không tới trêu chọc cô, Kiều Tô Kỳ cũng lười tốn nhiều thời gian ở trên hai người. Cho nên dù đã trọng sinh mấy ngày, cô cũng không có ý định tới tìm hai người trả thù hay rửa hận, không cùng hai người này có dây dưa rễ má gì là tốt nhất.
Nhưng hiện tại xem ra, nguyện vọng đơn giản này khó mà thực hiện được.
Kiều Tô Kỳ nhìn mấy tin nhắn Wechat mà Trần Nhất Đồng gửi tới nửa phút trước, có chút cạn lời kéo vào sổ đen.
Đều đã bị cô mắng không chút cố kị như vậy, mà Trần Nhất Đồng vẫn cố chấp lại gần, cũng không biết cô ta nghĩ gì trong đầu.
Kiều Tô Kỳ lái xe ra khỏi Đại học Nam Xuyên, chuyện của Trần Nhất Đồng và Vương Tĩnh Tường đã bị cô ném tới chín tầng mây.
Hai người bọn họ không đáng để cô lãng phí thời gian vô cùng trân quý để suy nghĩ.
Kiều Tô Kỳ đi tới đại lý thuê xe, lái chiếc xe vận tải lớn mới thuê được lên đường, mục đích của cô là tới thị trường gia cầm ở ngoại ô.
Bên trong thị trường gia cầm đều bán các loại gia cầm còn sống, hầu như tất cả những người dân ở nông thôn đều tới mua gà mua vịt mua heo về nuôi.
Trước kia Kiều Tô Kỳ chưa từng biết thành phố Nam Xuyên còn có một địa phương như vậy, cũng do mấy ngày trước biết được hệ thống sau khi thăng cấp sẽ giải khóa mục trường, đồng ruộng, cô mới ý thức được chính mình có lẽ nên phát triển ngành chăn nuôi tại gia một chút.
Không phải để kiếm tiền, đơn thuần chỉ vì cô muốn có thể ở trong thiên tai muốn ăn thịt bò thì ăn, muốn ăn thịt dê thì ăn.