“Tôi xóa số lẻ cho cậu, cậu trả tôi 5 vạn tròn là được rồi. Dư lại 3000 coi như tôi gửi tiền biếu hôn lễ của cậu và Vương Tĩnh Tường, khen thưởng cho các người.” Kiều Tô Kỳ nói: “Tốt nhất là cậu trả tiền luôn bây giờ, nếu không vậy chờ lên tòa án đi.”
Cô click mở Baidu, tìm tòi một mục gì đó, đọc dòng chữ trên đó như máy đọc diễn cảm: “Trong tình huống có giữ lại giấy nợ, biên lai mượn đồ, chỉ cần tìm luật sư viết giấy khởi tố, tòa án tùy thời có thể mở phiên tòa. Sau khi khởi tố, tòa án sẽ phán quyết theo trình tự, nếu như người mượn không trả tiền, tòa án sẽ theo luật niêm phong, đóng băng tài sản của người mượn tiền lại, đồng thời có khả năng sẽ xếp người mượn tiền vào danh sách thất tín. Căn cứ luật hình sự số 313 quy định…”
Còn chưa đọc xong khoản mục, Trần Nhất Đồng mặt trắng bệch đánh gãy: “Tô Kỳ, không phải là tớ không trả tiền, chỉ là điều kiện gia đình tớ không tốt, tạm thời nợ trước, chờ về sau tớ có không tác sẽ trả lại cho cậu?”
Kiều Tô Kỳ nhàn nhạt phản bác: “Không phải hiện tại cậu có công tác rồi sao? Mỗi lần Vương Tĩnh Tường cho cậu bao nhiêu tiền?”
“Kiều Tô Kỳ!” Trần Nhất Đồng tức giận đến dậm chân, đột nhiên có chút hối hận chính mình tới tìm cô, lại còn mang theo tâm thái khoe khoang nên cũng gọi Vương Tĩnh Tường tới.
Cũng không biết Kiều Tô Kỳ phát điên cái gì, nói chuyện không lưu tình một chút nào.
Giống như đã thay đổi thành một người khác.
Trong lòng Trần Nhất Đồng nhảy dựng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng vớ vẩn, nhưng cô ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, mắt thấy Kiều Tô Kỳ đang muốn gọi điện thoại cho luật sư, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Tớ, tớ trả cho cậu.”
Thanh âm của cô ta có chút nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng nhưng không rơi xuống, ngón tay run rẩy bấm màn hình điện thoại, bộ dáng hoa lê đái vũ, thật giống như Kiều Tô Kỳ đang bắt nạt cô ta.
Quả nhiên Vương Tĩnh Tường ở một bên không nhìn được: “Tô Kỳ, sao cô có thể nói Nhất Đồng như vậy? Cô ấy không phải là bạn tốt của cô sao?”
Kiều Tô Kỳ nhận được tin nhắn của ngân hàng, nhắc nhở nhận được 5 vạn vào tài khoản.
Thu hồi được tiền của chính mình, bỗng nhiên tâm tình bị hai con chó điên cắn đã tốt lên không ít, ngay cả nhìn con chó Vương Tĩnh Tường này cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, đừng nói tôi cùng Trần Nhất Đồng chỉ là bạn bè, liền tính cô ta là cháu gái của tôi, thì hôm nay vẫn phải trả.” Kiều Tô Kỳ sốc mí mắt lên lạnh lùng nhìn anh ta: “Làm sao vậy, anh muốn thay thế cô ta làm cháu trai trả tiền cho tôi sao?”