Nhưng sau đó thiên tai lại buông xuống, cô tốt bụng thu lưu Trần Nhất Đồng không có chỗ để đi, lại bị cô ta cắn ngược một cái. Trần Nhất Đồng âm thầm mưu hoa cùng Vương Tĩnh Tường, không những trộm đi sở hữu vật tư của cô, lúc sắp rời đi còn đem tin tức vị trí của cô nói cho những tên côn đồ lưu manh.
Nếu không phải vận khí của Kiều Tô Kỳ tốt, gặp được quân đội cứu viện, chỉ sợ không chết cũng bị lăn lộn đến chết.
Sau đó Kiều Tô Kỳ lại dựa vào thực lực của chính mình lang bạt nổi danh ở trong căn cứ, khi Trần Nhất Đồng biết được còn tản ra lời đồn, lao tâm lao lực bôi đen thanh danh của cô khắp nơi, liên tục mưu toan hãm hại cô.
Cho dù đời trước Kiều Tô Kỳ đã dùng một phát súng để bắn chết Trần Nhất Đồng cho hả dạ, nhưng sống lại một đời lại nghe thấy thanh âm của cô ta, vẫn cảm thấy ghê tởm như cũ.
Kiều Tô Kỳ lắc lắc đầu, đem việc đen đủi này vứt ra sau đầu, bắt đầu đi trên con phố này mua sắm các loại thức ăn yêu thích.
Tào phớ mặn, tào phớ ngọt, trứng gà kho, trứng gà da hổ, bánh rán trứng gà, bánh khoai tây, gạo nếp nhân đậu tán. Các món bữa trưa như sandwich, các loại cơm nắm hương vị khác nhau, bánh áp chảo khoai tây ti, bánh nướng kẹp thịt, mãi đến khi mua sắm xong toàn bộ khu phố, Kiều Tô Kỳ mới vui đến quên trời quên đất thu tay lại.
Lần này cô lái xe ra ngoài, cho nên không quẫn bách như ngày hôm qua. Mới mua được một nửa đã xách không được, cô đem đồ vật bỏ vào trong xe trước, chờ đến cuối cùng lại cùng nhau thu vào kho hàng hệ thống.
Thẳng đến đuôi xe đều biến mất trong tầm nhìn, mọi người mới bừng tỉnh hoàn hồn, sôi nổi lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này thật tốt bụng, khi đi học còn mang theo nhiều bữa sáng cho bạn bè và giáo viên như vậy, không hổ là người có thể thi đậu đại học Nam Xuyên….”
Cuộc điện thoại mà Trần Nhất Đồng gọi tới không phải là không có chỗ tốt, ít nhất nó nhắc nhở cho Kiều Tô Kỳ, hiện tại cô vẫn là một sinh viên đang đi học, cần thiết phải đến trường.
“Em muốn xử lý tạm nghỉ học?” Trong văn phòng, giảng viên phụ đạo vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Giảng viên phụ đạo năm nay mới hơn 30 tuổi, vừa công tác được mấy năm, còn cột một mái tóc đuôi ngựa, là một chị gái tính cách rất hiền hòa.
“Giảng viên Lưu, gần đây áp lực học tập của em có chút lớn. Buổi tối luôn mơ thấy các sự việc kỳ quái, ban ngày tinh thần cũng rất hoảng loạn, em cảm thấy chính mình cần phải tạm nghỉ học để điều trị cho tốt.”
Lưu Hoa Ngọc đỡ đỡ cái mắt kính trên mũi, chấn động: “Buổi tối nằm mơ?”
Sắc mặt Kiều Tô Kỳ rất khó coi mà gật đầu: “Chính là trong chốc lát mơ thấy chính mình từ trên nhà cao tầng nhảy xuống, trong chốc lát lại mơ thấy chính mình bị người khác đâm một dao, máu chảy không ngừng, còn mơ thấy chính mình bị đẩy xuống hồ nước, em không biết bơi, sau đó bị chết đuối.”