Kiều Tô Kỳ bóp cổ tay thở dài, hoàn toàn xin miễn tâm tư mua sắm vật tư tứ phía ở thương thành. Cô rời khỏi thương thành, quyết định về sau không có việc gì thì sẽ không bao giờ mở ra, để tránh khó chịu trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Tô Kỳ lập tức ra cửa.
Lúc ra cửa, cô nhìn thoáng qua dự báo thời tiết, nhiệt độ không khí biểu hiện là 30℃.
“Mới sáng sớm nhiệt độ đã cao như vậy, chỉ sợ giữa trưa sẽ càng nóng.” Kiều Tô Kỳ thở dài, mở điều hòa trên xe lên, đi theo hướng dẫn đến một phố mỹ thực khác.
Phố mỹ thực ngày hôm qua cô tới tuy rằng gần, nhưng ngày hôm qua cô mới mua sắm toàn bộ con phố, không ít người bán hàng rong trên đường đều nhớ kỹ bộ dáng của cô, nếu hôm nay lại mua sắm tứ phía, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác chú ý.
Vì để tránh phiền toái, Kiều Tô Kỳ tình nguyện đi xa hơn một chút. Dù sao nơi này tọa lạc một ngôi trường Đại học Nam Xuyên, các loại cửa hàng ăn uống nhiều không đếm xuể, không đi chỗ này, đi nơi khác cũng được.
Vừa định đến Đại học Nam Xuyên, đột nhiên một chiếc điện thoại gọi lại đây: “Tô Kỳ, sao hai ngày nay cậu không đến đi học vậy? Vừa rồi nữ ma đầu mới điểm danh, tớ đáp giúp cậu.”
Là ‘bạn tốt’ thời đại học của cô —— Trần Nhất Đồng.
Trong mắt Kiều Tô Kỳ hiện lên một tia ánh sáng lạnh, chậm rì rì múc một muỗng tào phớ, đưa vào trong miệng.
“Mấy ngày nay tôi bận chút việc.”
“Nhưng mà hình như cậu không xin nghỉ đúng không, nếu vẫn luôn không tới đi học, nhất định giảng viên sẽ khấu trừ thành tích ngày thường của cậu.” Trần Nhất Đồng ngừng một chút, giả bộ quan tâm hỏi: “Cậu có chuyện gì vậy, cần tớ hỗ trợ sao?”
“Không cần, một mình tôi cũng có thể xử lý tốt.” Kiều Tô Kỳ trả lời không mặn không nhạt.
Trần Nhất Đồng nghẹn lời, tựa hồ đã nhận ra thái độ xa cách lạnh nhạt của cô, trầm mặc vài giây, mới lại mở miệng: “Có phải cậu tức giận về chuyện tỏ tình trên mạng hay không?”
“Hai ngày nay cậu không tới, Vương Tĩnh Tường rất lo lắng, luôn tới tìm tới hỏi thăm tình huống của cậu. Tớ nói không biết anh ấy cũng không tin, cứ lôi kéo tớ hỏi, nên mới bị người khác chụp lại, truyền lên trên mạng.” Cô ta làm nũng: “Tô Kỳ, cậu đừng tức giận. Cậu biết mà, Vương Tĩnh Tường vẫn luôn là người theo đuổi cậu, anh ấy tìm tớ cũng bởi vì anh ấy biết quan hệ của hai chúng ta rất tốt, không có ý tứ gì khác đâu.”
Trong mắt Kiều Tô Kỳ hiện lên một tia hiểu rõ, cô bỏ khóa ngày hôm trước cùng ngày hôm qua, Trần Nhất Đồng cũng chưa hỏi xem có chuyện gì. Lúc này đột nhiên gọi lại đây lúc sáng sớm, cô đoán một chút cũng biết đã xảy ra chuyện gì, quả thật giống như cô dự kiến.
Cô tính toán thời gian, lúc này hẳn là Trần Nhất Đồng đã lăn giường với Vương Tĩnh Tường, cuộc điện thoại này nhìn thì giống như xin lỗi, kỳ thật là khoe khoang, thủ đoạn thật sự cũng không cao minh cho lắm.