Giờ phút này một nhϊếp ảnh gia đang cảm thán hoàng hôn hôm nay thật là cảnh đẹp ngàn năm có một, điên cuồng tìm góc chụp hình vẻ đẹp tự nhiên, công nhân viên kéo thân thể mệt mỏi từ công ty đi ra, trên mặt mày thể hiện sự bực bội của một ngày bận rộn, những quán hàng rong trên đường nhiệt tình mời chào khách hàng, ngay cả quần áo đã bị mồ hôi ướt đẫm cũng không để ý đến.
Không ai chú ý tới sắc trời đỏ thẫm này đã bị nhuộm thẫm một cách bất thường.
Trong tay Kiều Tô Kỳ kéo hai rương hành lý màu đen bóng loáng, hơi hơi cúi đầu, bước chân nhanh chóng đi trên phố đồ cổ.
Trong chợ đen có điều hoà đầy đủ, khiến cho cô quên mất thời tiết bên ngoài đang cực nóng, bỗng nhiên vừa ra tới đã bị sóng nhiệt ập vào mặt, làm cho cô thật sự chịu không nổi.
Kiều Tô Kỳ chạy nhanh đi tìm xe, đem hai rương hành lý an trí thỏa đáng ở sau cốp xe, chuyện đầu tiên sau khi cô lên xe là mở điều hòa.
Sống lưng của cô thả lỏng dựa vào trên ghế, nhẹ nhàng thở ra.
Đi chợ đêm một chuyến, tiêu hết hơn phân nửa di sản, nhưng lại mang đến cho Kiều Tô Kỳ cảm giác thỏa mãn không thể kiềm chế được.
Muối ăn đảm bảo sinh hoạt, vũ khí đảm bảo an toàn, vấn đề phát điện bằng diesel cũng được giải quyết. Mấy thứ này, mặc dù giá cả đắt một chút cũng không sao. Sau khi thiên tai, tất cả tiền giấy trong xã hội đều bị giảm giá trị, đến cuối cùng cũng mất đi chức năng lưu thông nguyên bản, giao dịch trên thị trường cũng dần dần chuyển hóa thành lấy vật đổi vật như thời tiền sử.
Đừng nói mấy ngàn vạn, cho dù là mấy trăm triệu, mấy tỷ, cũng không đáng giá bằng một mẩu bánh mì.
Ở trước khi thiên tai còn chưa hoàn toàn đảo loạn sinh hoạt của người bình thường, đem tất cả tiền đổi thành vật tư, đây mới là hành động thông minh.
“Đinh linh linh——”
Tiếng chuông điện thoại Thanh Thúy đánh thức suy nghĩ của Kiều Tô Kỳ, cô vội vàng nghe điện thoại.
“Cô gái, tôi là cửa hàng bữa sáng Trương Ký, sáng hôm nay cô đặt 40 khay bánh bao nhân nước và 20 chén mì Dương Xuân ở trong cửa hàng chúng tôi, hiện tại cô có rảnh để tới lấy sao?” Thanh âm của bà chủ thông qua điện thoại truyền tới bên tai Kiều Tô Kỳ.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, bỗng nhiên phát hiện đã qua thời gian ước hẹn 2 giờ đồng hồ.
Đây cũng là cuộc điện thoại thứ ba mà bà chủ gọi cho cô, hai cuộc điện thoại trước không liên lạc được.
Hẳn là trong chợ đen có cài đặt thiết bị che chắn tín hiệu, cho nên người bên trong không thể liên lạc được với người bên ngoài.
“Thật ngại quá, hôm nay tôi thật sự rất vội nên không chú ý thời gian, hiện tại tôi lập tức tới.” Kiều Tô Kỳ một bên khởi động xe, một bên nói: “Hiện tại chú và dì cũng chưa đóng cửa đúng không, hiện tại tôi muốn đặt thêm 10 khay bánh bao nhỏ, 5 chén mì trứng cà chua, 5 chén mì thịt bò và 5 chén mì thịt dê được không? Toàn bộ đều đóng gói là được.”