Cô chỉ cần có thể tự bảo vệ mình, tuyển chọn đều là những kiểu dáng phương tiện nhỏ gọn, dễ dàng mang theo để sử dụng. Những kiểu dáng này đời trước cô đã từng sử dụng qua, tương đối quen thuộc.
Đến nỗi những vũ khí có lực sát thương lớn như bom linh tinh, cô nghĩ cũng không nghĩ.
Từ chuyện muối ăn cô đã nhìn ra được, giá cả hàng hóa ở chợ đen cao hơn rất nhiều so với giá thị trường. Điều này cũng có thể lý giải, dù sao cũng là thị trường giao dịch bất hợp pháp, nếu không có lợi ích lớn, ai sẽ nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy?
Nhưng người mua như Kiều Tô Kỳ không thể không có lý trí, di sản mà ba cô để lại cũng chỉ có 5000 vạn, không thể tiêu xài lãng phí, cần thiết phải tiết kiệm.
Đến nỗi vũ khí lạnh, Kiều Tô Kỳ chỉ cần có thể thấy máu là được.
Có lẽ bây giờ là thời đại của vũ khí nóng, vũ khí lạnh càng ngày càng không được chào đón, vì thế ông chủ cửa hàng phi thường nhiệt tình, cũng rất dễ nói chuyện. Ông ấy thấy Kiều Tô Kỳ có hứng thú, lập tức hứng thú bừng bừng giới thiệu công nghệ chế tạo và cách sử dụng của các loại vũ khí khác nhau, nhiệt tình đề cử mấy loại hình thức thích hợp cho cô sử dụng.
Sau khi Kiều Tô Kỳ trầm ngâm một lúc lâu, chọn ra mấy loại cô dùng thuận tay trong đám vũ khí mà ông chủ đề cử, lập tức thanh toán tiền.
Ông chủ thấy cô lanh lẹ trả tiền, còn nói có duyên với cô, tặng cô một thanh chủy thủ được mài dũa sắc bén.
Kiều Tô Kỳ nhìn chủy thủ trong tay, cười cười: “Ông chủ này thật nhiệt tình.”
“Cô còn yêu cầu gì nữa không?” Độ Chu từ trong bóng tối đi ra, hỏi.
Kiều Tô Kỳ giương mắt xem anh ta, tồn tại cảm của anh ta rất thấp, luôn lẩn trong bóng tối theo thói quen. Nếu không phải thời điểm anh ta nên mở miệng, tuyệt đối sẽ không nói nhiều một chữ.
Cô bỗng nhiên có một suy đoán quỷ dị: Độ Chu không phải tội phạm truy nã đang lẩn trốn của một quốc gia nào đó đi?
Cho nên mới tiểu tâm cẩn thận như vậy.
Kiều Tô Kỳ lắc lắc đầu, cô chỉ là một người tới mua hàng hóa, những người trong chợ đen có lai lịch gì không có quan hệ với cô.
“Có dầu diesel hay không?” Cô muốn thừa dịp cơ hội lần này mua đầy đủ tất cả hàng hóa khó có thể mua được trên thị trường.
Độ Chu gật đầu, dẫn cô quẹo vào một ngõ nhỏ khác.
Cuối cùng Kiều Tô Kỳ cũng mua đủ lượng dầu diesel dùng cho một năm, ông chủ còn hữu nghị đưa tặng cho cô hai cái máy phát điện chạy bằng dầu diesel mới nhất trên thị trường.
Đồ vật mà cô yêu cầu đã mua đầy đủ hết, thời điểm ra khỏi cửa hàng ‘Một buổi tham quan’, đã không thấy bóng dáng của mặt trời.
Ánh chiều tà đỏ như máu mang theo nhiệt khí có thể nướng cháy con người lưu luyến dừng lại trên mặt đất, trời cao xanh thẳm ngọc bích của ngày xưa giờ phút này đã bị nhiễm đỏ bừng, ẩn giấu trong vẻ mỹ lệ lộ ra vài phần thâm thúy thần bí.