Độ Chu chính là một cái hũ nút, không chủ động nói chuyện, một chữ cũng phun không ra.
Kiều Tô Kỳ cũng không trông cậy có thể nghe được lời khách sáo từ trong miệng người này, cô đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Không có bầu không khí ẩm thấp của những kiến trúc dưới lòng đất bình thường, tất cả kiến trúc ở chợ đen đều xây bằng bê tông cốt thép, được quét tước đến nỗi không nhiễm một hạt bụi.
Các cửa hàng cũng buôn bán như bình thường, ngoại trừ việc không có nhiều người mua hàng như bên ngoài, thoạt nhìn cũng không khác gì chợ bình thường bên ngoài.
Đột nhiên, tầm mắt của Kiều Tô Kỳ liếc thấy thứ gì, không khỏi sửng sốt.
Đó là một nhà cửa hàng bình thường, trang hoàng đơn sơ giản dị, nhưng mà đồ vật mà cửa hàng này bán lại không bình thường —— vũ khí!
Đủ loại kiểu dáng vũ khí lạnh, chủy thủ, đao, kiếm, mỗi loại đều phiếm hàn quang lạnh băng, tùy tiện đặt ở trên đài triển lãm, chờ đợi khách hàng quang lâm.
Ánh mắt Kiều Tô Kỳ sáng lên, vốn dĩ cô đang sầu ở niên đại hòa bình thế này làm thế nào mới mua được vũ khí phòng thân, không nghĩ tới đi một chuyến chợ đen lại giải quyết được nỗi sầu lo này.
Nếu nơi này ngay cả vũ khí lạnh đều bán, vậy….
“Có súng sao?”
Bước chân của Độ Chu dừng một chút, theo sau lại dường như không có việc gì tiếp tục bước đi, trong miệng đáp: “Có, cô muốn loại hình kích cỡ như thế nào?”
Con mắt của Kiều Tô Kỳ nheo thành độ cong vừa lòng: “….. Tất cả.”
Cuối cùng Kiều Tô Kỳ vẫn không mua tất cả vũ khí của chợ đen, cô không có nhiều tài chính để tiêu xài như vậy.
Đầu tiên là cô chọn lựa đủ số lượng muối ăn, thanh toán một nửa tiền đặt cọc, rồi yêu cầu ông chủ đem tất cả muối ăn đem tới kho hàng mà cô đã thuê tốt ở ngoại ô trong ngày mốt, đến lúc đó lại giao số tiền còn lại.
“Không cần đến ngày mốt, muộn nhất là 6 giờ chiều ngày mai sẽ đưa tới cho cô.” Ông chủ châm một điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu, làm cho toàn bộ căn phòng đều lượn lờ sương khói: “Vốn dĩ quy củ của chợ đen là phải ở chỗ này một tay giao tiền, một tay giao hàng. Nhưng cô nhất quyết muốn đem đồ vật đưa ra bên ngoài, đến lúc đó nếu hàng hoá xuất hiện bất cứ vấn đề gì, cô vẫn phải đưa tiền như cũ, chúng tôi sẽ không gánh vác bất luận trách nhiệm gì.”
Kiều Tô Kỳ cũng không có biện pháp: “Thật ra tôi cũng muốn làm xong giao dịch ở đây, nhưng mà vài tấn muối, hiện tại tôi không có cách nào chở đi, làm sao giao dịch được?”
Ông chủ cầm lấy điếu thuốc lá trong miệng, búng búng tàn thuốc, không nói chuyện.
Rời đi cửa hàng muối ăn, Độ Chu dẫn Kiều Tô Kỳ tới cửa hàng vũ khí mà cô tâm tâm niệm niệm, một nhà chuyên bán vũ khí lạnh, một nhà chuyên bán vũ khí nóng.
Kiều Tô Kỳ đi dạo một vòng trong cửa hàng vũ khí nóng, rất nhanh đã chọn lựa tốt những thứ mà mình yêu cầu.