Kiều Tô Kỳ cũng không mở miệng oán trách, chỉ yên lặng theo sát phía sau.
Nửa giờ sau, Hoa An Thần mới dừng bước ở một cửa hàng đồ cổ, cửa hàng này chỉ mới mở một nửa cánh cửa, lau mồ hôi không tồn tại ở trên trán, nhẹ nhàng thở ra nói: “Cuối cùng cũng ném được những con cá nhỏ phía sau.”
Việc buôn bán của anh ta làm được rất lớn, nên không thể bảo đảm mỗi một vị khách quen đều có thể giữ kín như bưng, luôn có thời điểm để lộ tiếng gió, đưa tới những người có tâm chú ý là việc bình thường.
Không nói những việc nhỏ lẻ này, chỉ gần nửa năm nay, phố đồ cổ to như vậy đã bị cảnh sát lấy danh nghĩa phòng cháy chữa cháy tra xét trong ngoài ba lần.
Nếu không phải bọn họ cẩn thận, chỉ sợ giờ phút này đã ăn cơm tù.
Hoa An Thần giương giương cằm lên: “Đi thôi, tôi dẫn cô vào.”
Trước khi tiến vào cửa hàng, Kiều Tô Kỳ liếc thấy trước cửa hàng có dựng một tấm bảng xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt trên là bốn chữ cái to viết ‘Một buổi tham hoan’ bằng bút lông, thoạt nhìn không giống một cái tên mà cửa hàng đồ cổ nên có.
Trong cửa hàng, một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp đang đứng ở sau quầy, lười biếng mà xem phim truyền hình đang hot trên di động.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy bọn họ tiến vào, đầu của ông ta cũng không nâng, tiếp đón cũng không được tính là nhiệt tình: “Khách hàng muốn mua đồ vật gì có thể tự mình xem, đảm bảo là chính phẩm.”
Hoa An Thần đi đến trước quầy, trầm mặc không lên tiếng gõ gõ mặt bàn.
Ông chủ sốc lên mí mắt nhìn anh ta một cái, từ dưới quầy móc ra hai cái mặt nạ, ném vào trên mặt bàn.
Tài chất của mặt nạ rất thô ráp, một cái thuần màu đen, một cái thuần màu trắng, ngay cả một nét hoa văn cũng không có, nhìn có chút giống như Hắc Bạch Song Sát.
Hoa An Thần lấy cái mặt nạ màu trắng đeo lên, cả khuôn mặt ẩn giấu dưới cái mặt nạ.
Anh ta đem cái mặt nạ màu đen còn lại đưa tới trong tay của Kiều Tô Kỳ, thanh âm có chút nặng nề vì bị mặt nạ ngăn cách: “Đeo lên đi.”
Kiều Tô Kỳ quơ quơ mặt nạ, phủi bụi một trận, tro bụi hóa thành những đốm ánh sáng nhợt nhạt, bị ánh sáng mặt trời chiếu vào phiêu phù ở bên trong không khí.
Cô nhíu một bên mi, liếc mắt nhìn Hoa An Thần một cái, nhận được một nụ cười xin lỗi của đối phương. Sau đó lấy khăn giấy ra lau chùi cẩn thận trong ngoài mặt nạ một lúc, mới đeo lên trên mặt.
Mãi đến khi hai người xoay người rời đi, Kiều Tô Kỳ còn mơ hồ nghe được ông chủ cửa hàng đồ cổ lẩm bẩm sau lưng hai người: “Thật là ra vẻ.”
Vẻ mặt Hoa An Thần xấu hổ, quay đầu lại trợn mắt nhìn ông ta một cái, nhưng mà anh ta quên mất chính mình đang đeo mặt nạ, tất cả biểu tình đều bị mặt nạ che giấu, ông chủ cũng không nhận thấy sự uy hϊếp của anh ta.