“Không phải cô muốn mua muối ăn ở thị trường thương phẩm sao, nhưng mà không mua được? Hoa An Thần gãi gãi đầu, lúc đó anh ta nghe được đối thoại của Kiều Tô Kỳ với nhân viên hướng dẫn mua sắm, lập tức theo dõi cô.
“Nhưng mà thị trường thương phẩm có rất nhiều thiết bị theo dõi, lượng người cũng lớn, vì tránh cho tai vách mạch rừng, chờ mãi đến khi cô đi ra tôi mới lại tìm tới.”
“Anh đều dùng phương thức này để mời chào tất cả khách hàng sao?” Kiều Tô Kỳ nhìn anh ta một cái: “Anh không sợ một ngày nào đó thật sự bị đâm gãy chân à?”
“Sao có thể, tôi đã tính toán trước rồi.” Hoa An Thần rất tự tin với kỹ thuật của chính mình: “Với cả cứ như vậy, mọi người chỉ biết rằng giữa chúng ta xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, tất cả đều chú ý việc tôi muốn ăn vạ tiền của cô, nhưng lại không nghĩ tới chúng ta đã hoàn thành một cuộc giao dịch.”
Kiều Tô Kỳ không bày tỏ ý kiến: “Anh lén lút tới tìm tôi, đem sự việc vô thanh vô thức hoàn thành.”
Ngụ ý, anh ta làm như vậy ngược lại sẽ hấp dẫn những ánh mắt không cần thiết.
“Muốn che giấu một cơn sóng gió, chỉ có thể dùng một cơn sóng gió khác bao trùm, đây mới là biện pháp thích hợp nhất.”
Hoa An Thần biết Kiều Tô Kỳ cũng không tán đồng quan điểm của chính mình, anh ta cũng không để bụng, lại bắt đầu nói không ngừng, giới thiệu lịch sử phát triển của muối ăn.
Thái dương của Kiều Tô Kỳ giật giật, hận không thể lấp kín hai lỗ tai của chính mình.
Cũng may rất nhanh đã đến địa điểm mà Hoa An Thần nói, cô xuống xe, nhìn phố đồ cổ trước mặt, không hiểu được.
“Anh xác định là chỗ này?”
Hoa An Thần gật gật đầu: “Xác định cùng với khẳng định, cô đi theo tôi.”
Kiều Tô Kỳ không có hứng thú gì với đồ cổ tranh chữ, mặc dù thành phố Nam Xuyên có một phố đồ cổ nổi danh Nam Bắc nhưng cô cũng chưa từng tới.
Hiện giờ đi theo sau Hoa An Thần, cô rất có hứng thú mà đánh giá đường phố được cố ý bài trí theo phong cách cổ xưa. Hai bên đường phố là những cửa hàng mặt tiền san sát nối tiếp nhau, mơ hồ có thể thấy được những kệ để hàng được làm bằng gỗ mộc, Ở trên bày biện những món đồ cổ, đồ sứ không rõ niên đại.
Ngoài đường phố có không ít những người buôn bán nhỏ giương ô che nắng, ngồi trên ghế gập, trước mặt phô một tấm plastic mỏng, hàng hóa được bày biện ở phía trên chỉnh tề, nhìn thấy có người qua đường đi qua, lập tức nhiệt tình tiếp đón, đều nói hàng hóa nhà mình là loại chính phẩm.
Người trong phố đồ cổ nếu không phải chen chúc lẫn nhau, thì cũng là đông như dệt, lượng người nhiều hơn so với trong tưởng tượng của Kiều Tô Kỳ.
Nếu không phải giờ phút này những người qua đường còn đang mặc quần áo của thế kỷ 21, chỉ riêng xem đường phố, thật sự có vài phần tao nhã cổ phong.
Thân hình Hoa An Thần rất linh hoạt, chạy tới chạy lui ở những cửa hàng mặt tiền khác nhau, chỉ chốc lát sau đã làm cho cô cảm thấy chóng mặt ở phố đồ cổ địa hình phức tạp.