Sau khi thích ý ăn xong một chén mì cùng một khay bánh bao nhân nước, Kiều Tô Kỳ trực tiếp đánh nhịp, ở cửa hàng này đặt 100 khay, cũng chính là 500 cái bánh bao nước khẩu vị khác nhau, ngay cả bánh bao thịt hương vị bình thường và các loại bánh có nhân khác cũng mua 50 cái, 20 phần mì Dương Xuân.
Cô chính là ôm tâm tư quét hóa, cho nên mới không ăn cơm ở những quán hàng rong.
Vốn dĩ chỉ muốn thử xem, không nghĩ tới chỉ tùy tiện chọn một cửa hàng mà tay nghề lại rất không tồi, đủ để thỏa mãn yêu cầu của cô.
“Dì, tôi trả tiền trước cho dì, dì làm xong trước ngày mai là được, ngày mai tôi sẽ tới lấy sớm.”
Bà chủ hơi sửng sốt, mắt thấy Kiều Tô Kỳ sắp quét mã trả tiền, vội vàng tiến lên ngăn cản nói: “Ai nha, cô gái, việc này không được. Một tay giao tiền, một tay giao hàng, cô trả trước một nửa làm đặt cọc là được.”
“Số lượng mà cô muốn cũng không tính lớn, không cần cả ngày, 8 giờ tối nay cô tới lấy hàng là được.” Bà chủ rút một cái khăn lông sạch sẽ ra lau dầu mỡ trên tay, lấy một quyển vở ra, vừa viết vừa nói: “Cô gái, số điện thoại cô là gì? Tôi ký lục một chút, để tránh nhớ sai?”
Cửa hàng của bà chủ cách trường đại học không xa, thường xuyên sẽ có sinh viên tới mua bánh bao, một lần mua mấy chục cái.
Hỏi liền nói là mua cơm sáng giúp bạn học, cho nên hành vi của Kiều Tô Kỳ cũng không có gì khác thường, bà chủ chỉ nghĩ rằng cô mang cơm cho bạn học, thuần thục cũ kỹ ghi lại tên và số điện thoại của cô, tươi cười dào dạt đưa cô ra khỏi cửa.
Trước khi Kiều Tô Kỳ đi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhắc nhở nói: “Dì, hai ngày nay tôi xem dự báo thời tiết thấy nhiệt độ hơi cao một chút, nếu có thể, thời điểm dì nấu ăn hãy mở điều hòa lên, để tránh bị cảm nắng.”
“Ai nha, tốt.” Cho đến khi thân ảnh của Kiều Tô Kỳ biến mất trước cửa cửa hàng, bà chủ vẫn nhìn phương hướng mà cô rời đi, lẩm bẩm tự nói: “Cô gái nhỏ này thật là người đẹp thiệt tâm.”
Người đàn ông sau bếp nghe được bà nói chuyện, lại nghe không rõ, thò đầu ra dò xét: “Bà nói cái gì vậy?”
“Không có việc gì.” Bà chủ lắc lắc đầu, cho đến khi tất cả thực khách đều ăn xong, lập tức treo bảng ‘Đóng cửa’, đóng cửa hàng lại, trở lại sau bếp cùng với người đàn ông của bà ấy chuẩn bị đơn đặt hàng của Kiều Tô Kỳ.
Bà chủ cảm kích sự nhắc nhở của Kiều Tô Kỳ, nhưng cũng không để trong lòng.
Ở trong mắt bà ấy, Kiều Tô Kỳ còn nhỏ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm sinh hoạt. Hiện tại đã qua thời gian nóng bức, mặc dù nóng cũng sẽ không nóng đến mức nào. Bà ấy da dày thịt béo, chịu nóng được, so với việc lãng phí tiền cho điều hòa có thể có có thể không, còn không bằng tích góp.
Mỗi một xu tiền đều chi tiêu từng đồng kim mũi chỉ là lý niệm tiêu tiền của đồng lứa các bà ấy.